Kể từ khi Cảnh Vân Trạch đi công tác ở Italy thì cũng đã qua một tuần.
Hằng ngày Lâm Quân Nhi đều không nhàn rỗi mà ở cùng với Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh, không đi ăn uống, trà chiều thì cũng shopping cả ngày, hai người họ nhận được sự tín nhiệm của anh nên cố gắng khiến cho cô vui vẻ.
Hôm nay, theo lịch trình thì Cảnh Vân Trạch sẽ quay về Ung Thành vào chiều nay, nên Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh đã cố gắng đưa chị dâu đi uống cafe buổi sáng.
Ngồi ở quán cafe dùng điểm tâm thì bất chợt có một giọng nói phát ra từ đằng sau lưng của cô, là một thanh niên tầm ba mươi tuổi, anh ta đứng phía sau lưng cô, nói:
- Quân Quân? Có phải em không?
Lúc này Lâm Quân Nhi nghe thấy có người gọi mình từ phía sau nên cũng xoay người lại.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Triệu Thiếu Hà ở phía đối diện đã khẩn trương đứng dậy, kinh ngạc nói:
- Giảng viên Phàn...!Lâu quá không gặp thầy.
- Thiếu Hà đó à? Em cũng ở cùng Quân Quân sao?
Lúc này Cảnh Vân Tranh lại nhìn anh ta, sau đó nhìn xuống chị dâu của mình, hóa ra anh ta tên là Phàn Chúc Hạo, năm đó là người giảng viên từng nhờ Lâm Quân Nhi làm trợ giảng lớp khảo cổ của Triệu Thiếu Hà.
Nhưng Cảnh Vân Tranh lại nhìn ra được hình như vị Giảng viên Phàn này có ý gì đó với chị dâu của cô ấy thì phải.
Từ khi gặp thì luôn miệng gọi chị dâu là "Quân Quân" thay vì gọi như Triệu Thiếu Hà là "Thiếu Hà".
- Chị dâu, người này là ai vậy?
- Là giảng viên thực tập năm đó lớp khảo cổ của em đó chị họ.
Triệu Thiếu Hà nói xong thì Phàn Chúc Hạo cũng có chút kinh ngạc, anh ta cứ nghĩ Lâm Quân Nhi vẫn chưa có bạn trai mà? Tại sao chỉ mới mấy tháng không gặp mà cô đã kết hôn rồi sao?
- Quân Quân...!Em kết hôn rồi?
Cảnh Vân Tranh liền lập tức đứng dậy, khoanh tay trước ngực, hãnh diện nói:
- Đương nhiên rồi.
Hiện tại chị ấy là con dâu của nhà họ Cảnh.
- Cảnh gia sao? Em kết hôn với Vân Trình hay là...
- Là anh hai của tôi.
Cảnh Vân Trạch!
Nếu mà Lâm Quân Nhi kết hôn với Cảnh Vân Trình thì Phàn Chúc Hạo còn có thể hiểu được, vì dù sao để nói hai vị thiếu gia nhà họ Cảnh thì Nhị thiếu Cảnh Vân Trình vẫn tốt hơn Đại thiếu Cảnh Vân Trạch mà.
- À phải rồi thầy Phàn, thầy vẫn dạy ở đó à?
Phàn Chúc Hạo đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên khi nghe Triệu Thiếu Hà hỏi cũng bị giật mình, sau đó thì anh ta liền gãi đầu, cười xòa nói:
- Từ sau khi em và Quân Quân rời khỏi thì khoa khảo cổ cũng ít sinh viên hơn, cuối cùng sau hai tháng cũng đã bị xóa bỏ.
Hiện tại anh đang là Giảng viên khoa Hội Họa.
Em cũng đừng gọi anh là thầy nữa, cứ gọi anh là Chúc Hạo được rồi.
Triệu Thiếu Hà gật đầu, nhưng từ khi anh ta bước vào đây thì Lâm Quân Nhi dường như vẫn không nói gì, cô cũng không biết nên nói gì nữa.
Vì trước khi cô rời khỏi trường Đại học thì từng được Phàn Chúc Hạo tỏ tình, nhưng lúc đó cô đã từ chối, bây giờ đột nhiên gặp lại cũng rất bối rối.
- Anh Chúc Hạo, anh đang đi đâu vậy?
- À, anh đưa chị gái đến trung tâm mua sắm.
Chị ấy ở trên tầng kia, anh thấy chán quá nên vào đây uống cafe...!Không ngờ lại gặp em và Quân Quân ở đây.
Cảnh Vân Tranh liền híp mắt, kể từ khi Phàn Chúc Hạo bước vào đây đến giờ thì một câu cũng Quân Quân, hai câu cũng Quân Quân, cho dù có mù cũng biết tên nam nhân này có ý với cô.
Nghĩ đến hướng này thì Cảnh Vân Tranh liền cầm điện thoại lên, nhắn tin cho anh trai của mình.
Nội dung đại khái là báo cho anh biết bên cạnh vợ anh đang có một vệ tinh, hình như là quen biết lâu năm.
[...]
Cảnh Vân Trạch ngồi trên chuyên cơ nhìn thấy tin nhắn đến liền nhíu mày, xem ra những gì Triệu Thiếu Hà nói là thật, ở trường học thì vợ anh luôn được chào đón như nữ thần.
Bây giờ đến cả Giảng viên cũng thích cô nữa, anh không quản không được.
Triều Vũ nhìn anh, vừa rồi tâm tình của Lão đại vẫn còn tốt lắm mà, ở Italy còn mua rất nhiều quà cho phu nhân ở nhà.
Sao mà vừa mới nhận tin nhắn thì sắc mặt đã hầm hầm sát khí rồi vậy?
- Cho bay nhanh lên!
- Lão Đại, ở trụ sở xảy ra chuyện gì sao?
- Không phải trụ sở.
Mà là góc tường nhà tôi có người dòm ngó!
Triều Vũ kinh ngạc, tường nhà Lão Đại mà cũng có kẻ ngu ngốc nào dám dòm ngó sao? Như vậy thì không được rồi, họ phải nhanh chóng về nhà để bảo vệ phu nhân thôi.
Hóa ra cái câu "góc tường bị dòm ngó"