Khi Triều Vũ và Kha Nguyệt đưa Dương Dung Nhuệ đến bệnh viện thì Lâm Quân Nhi cũng muốn đi cùng, nhưng Cảnh Vân Trạch lại không cho.
Anh nói hiện tại tình trạng của Dương Dung Nhuệ có thể không tốt lắm, anh sợ nếu cô xuất hiện trước mặt cô ta thì sẽ khiến cho cô ta kích động rồi lại làm ra những chuyện mất mặt, với cả hiện tại Lâm Quân Nhi còn đang mang thai, anh không muốn vợ con anh bị mụ điên kia liên lụy.
Lâm Quân Nhi nghe như vậy cũng chỉ biết gật đầu, sau đó Cảnh Vân Tranh đã xung phong đến đó cũng anh trai, để lại Triệu Thiếu Hà ở nhà cùng chị dâu.
Triệu Thiếu Hà đưa Lâm Quân Nhi vào nhà, cô ấy liền nắm lấy tay của chị dâu họ, nói:
- Chị đừng nghĩ nữa, nếu như Dương Dung Nhuệ thật sự mang thai con của anh Vân Trạch thì anh ấy sẽ biết bản thân phải làm gì.
Nhưng mà...!Em không tin đứa trẻ kia là con của anh họ đâu.
- Không phải con của anh ấy.
Triệu Thiếu Hà ngạc nhiên, nếu thật sự đứa bé kia không phải là con của Cảnh Vân Trạch thì tại sao Lâm Quân Nhi lại gấp gáp như vậy? Lâm Quân Nhi cũng chỉ thở dài một tiếng, cô đang nghĩ đến một hướng...!
Chính là Dương Dung Nhuệ đang lợi dụng cái thai này để vu oan cho Cảnh Vân Trạch hoặc là Lâm Quân Nhi.
Có thể cô ta đã biết được cái thai này không giữ được lâu, hoặc chính cô ta là người không muốn giữa đứa trẻ này nên mới tìm đến đây.
Dù sao trước kia Dương Dung Nhuệ cũng từng cùng Cảnh Vân Trạch qua lại một thời gian, cô ta chắc hẳn biết rõ đối với người mà anh yêu thương thì sẽ rất nóng lòng, lợi dụng điểm này của Cảnh Vân Trạch để mượn tay anh giết chết đứa trẻ ở trong bụng.
Vừa hay Cảnh Vân Trạch lại là người không khống chế được lực tay nên là...
Nghe vậy, Triệu Thiếu Hà lại xoa cằm nói:
- Có khi nào cô ta không mang thai mà giả vờ mang thai hay không? Mục đích là muốn chia rẻ chị và anh họ.
- Không đâu, Dương Dung Nhuệ thật sự mang thai rồi.
Vì nếu như cô ta muốn giả vờ mang thai thì chỉ cần đến tìm Cảnh Vân Trạch, anh ấy là một người đàn ông không có kinh nghiệm, chắc chắc sẽ dư dả thời gian để cô ta biến thai giả thành thật.
Nhưng mà, lần này cô ta tìm đến đây, mục đích là tớ.
- Vậy...!Chúng ta có cần nói với anh họ không? Nhắc nhở anh ấy một chút, kẻo cô ta lại mua chuộc bác sĩ thì sao?
Lâm Quân Nhi lại lắc đầu, bác sĩ lần này Cảnh Vân Trạch đưa đến là Quản Ngọc Tú, trước kia cô cũng đã tiếp xúc với người này.
Theo cảm nhận ban đầu thì cô ấy là người tốt, chắc chắn sẽ không lừa gạt anh.
Hơn nữa, ở bên cạnh anh còn có Cảnh Vân Tranh, dù sao thì cô ấy cũng là còn nhỏ hơn nữa là nữ, nên chắc chắn dễ thăm dò tình hình bên trong.
Trừ khi Dương Dung Nhuệ có ba đầu sáu tay, nếu không thì cô ta sẽ chẳng thể nào thay đổi được kết quả kiểm tra! Hi vọng...!Hi vọng những gì cô suy nghĩ chỉ là cô lo xa quá, cô cũng hi vọng đứa bé không sao.
[...]
Còn ở bệnh viện, Dương Dung Nhuệ được đưa đến thì đã dẫy đành đạch, một hai đòi bằng được bác sĩ khác.
Triều Vũ nhìn thái độ này của cô ta thì cũng đoán được, chắc hẳn vị bác sĩ kia đã sớm bị cô ta muốn chuộc nhằm mục đích vu oan cho phu nhân và Lão đại.
Kha Nguyệt nhìn cô ta đang nằm đau đớn trên băng ca liền nhíu mày, vốn dĩ Kha Nguyệt là một dược sư, có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người, hiện tại cô ấy thật sự muốn cho cô ả này uống một liều xianua ghê.
- Câm mồm và ngoan ngoãn để bác sĩ Quản khám cho cô.
Nếu như cô còn náo loạn bệnh viện thì tôi sẽ cho người cắt lưỡi của cô! Khiến cô cả đời cũng không nói được!
Âm thanh lạnh lẽo và rùng rợn phát ra từ phía sau lưng khiến cho Dương Dung Nhuệ run sợ.
Tiếng nói đó không ai khác mà chính là Cảnh Vân Trạch, từ khi anh bước vào bệnh viện thì đã nghe tiếng la hét như con heo bị chọc tiết của Dương Dung Nhuệ, anh cũng chẳng biết lúc trước sao mình lại nhìn trúng cô ả nữa.
Quản Ngọc Tú đi đến, nhìn thấy anh, sau đó lại nhìn bệnh nhân trên băng ca rất quen mắt, sau đó liền cười nói:
- Hôm kia thì đưa vợ yêu đến khám thai, hôm nay lại đưa người yêu cũ đến...!Là phá thai sao?
- Không phá, cứu đứa bé.
- Cứu? Nó là con cậu à?
Cảnh Vân Trạch đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Dương Dung Nhuệ, sau đó nhàn nhạt lấy một điếu thuốc ra, định bụng sẽ hút một điếu.
Nhưng Quản Ngọc Tú đã nhanh chóng giành lấy, nói:
- Bệnh viện cấm hút thuốc.
- Phải cứu đứa bé thì mới biết nó là con ai.
Dương Dung Nhuệ, cô hãy hi vọng nó là con tôi đi.
Nói xong, Cảnh Vân Trạch liền xoay lưng đi ra ngoài, bỏ lại Dương Dung Nhuệ đang nằm run sợ trên băng ca, cô ta hiện tại đã rơi vào tình thế khó mà xoay chuyển được, nhưng cô ta biết rõ đứa bé này không phải của