Buổi tối ngày hôm đó thì Lam Quân Nhi ngủ trên giường cùng với Diệp Vấn, khi anh từ thư phòng đi vào, vốn định đi ngủ nhưng thấy cô đã ngủ say rồi nên cũng chỉ nhìn cô một lúc.
Sau đó đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn lên cho cô, rồi lấy quần áo sang phòng khác ngủ.
Đợi khi tiếng đóng cửa đã vang lên thì Lâm Quân Nhi cũng bị anh làm cho tỉnh giấc, vì mắt cô không nhìn thấy nên thính giác và khứu giác của cô rất thính.
Kể từ lúc anh mở cửa đi vào là cô đã nghe thấy động tĩnh rồi, không chỉ vậy mà trên người của anh còn thoáng qua một chút mùi thuốc lá và rượu, cô cũng biết rõ căn phòng này là của anh, nên mới gọi Diệp Vấn vào ngủ cùng.
Diệp Vấn vốn đang ngủ ngon nhưng cũng bị cô làm tỉnh giấc, cô ấy có chút mơ màng nói:
- Tiểu thư, cô thức giấc sao? Chị muốn uống nước hả? Để em đi lấy.
- Không cần đâu, chị lạ chỗ nên khó ngủ thôi.
Em cứ ngủ trước đi.
Diệp Vấn cũng gật đầu rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ, còn cô thì cũng nằm xuống, cố gắng ngủ nhưng thật sự mùi hương của một người đàn ông ở trong căn phòng này vẫn còn, cô lại không thích mùi hương này lắm.
Nhưng rồi trằn trọc cả một đêm, gần ba sáng thì cô cũng ngủ được.
[...]
Buổi sáng, Diệp Vấn thức dậy thì cũng nhanh chân chạy xuống nhà để chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, nhìn thấy Diệp Vấn thì Cảnh Vân Trạch có chút kinh ngạc, anh nhìn cô ấy nói:
- Cô ấy đâu?
- A, tối qua tiểu thư lạ chỗ nên hơi khó ngủ, trằn trọc mãi mới ngủ được một chút nên tôi vẫn để cho chị ấy ngủ.
Cảnh Vân Trạch cũng chỉ gật đầu, sau đó thì nhìn một loạt động tác thành thục của Diệp Vấn ở trong bếp thì cũng chỉ nhìn một chút.
Vốn dĩ hôm nay là ngày anh sẽ đưa cô dâu mới về Cảnh gia ăn cơm, nhưng với tình hình này thì ăn cơm, ăn cháo gì nữa, anh cũng đã định sẽ đến trụ sở nhưng nghĩ đến chuyện mới cưới vợ lại đi chém giết thì cũng không hay, nên cả tháng này anh sẽ ở nhà với "vợ mới cưới".
Nhưng còn chưa kịp để Diệp Vấn làm xong đồ ăn sáng thì Lâm Quân Nhi đã tự mò đường bước ra khỏi phòng, hành động này của cô suýt nữa là làm cho Cảnh Vân Trạch sợ chết khiếp, anh không muốn vừa cưới vợ một ngày mà ngày hôm sau sẽ là tang lễ đâu nha.
Cảnh Vân Trạch liền nhanh chân bước đến, đỡ lấy cô, rồi nhíu mày lạnh giọng nói:
- Sao lại đi ra đây được vậy?
- Mù chứ có phải què đâu mà không đi được.
Khóe môi của Cảnh Vân Trạch giật giật, được rồi, miệng cô giỏi, miệng cô lợi hại, anh nhịn được chưa!
Diệp Vấn nhìn thấy anh cũng không đến nỗi ma quỷ như lời đồn, ít nhất thì cái miệng của anh không nói lại tiểu thư nhà mình, nhưng mà nói đi nói lại thì nhìn sắc mặt của Cảnh Vân Trạch thì thật sự là có chút đáng sợ.
Sau đó thì Cảnh Vân Trạch cũng dìu cô ngồi xuống bàn ăn, bản thân anh cũng quay về chỗ của mình ngồi.
Nhưng còn chưa đợi anh lên tiếng thì cô đã nói:
- Tôi có thể đổi phòng có được không?
Cảnh Vân Trạch đang ăn cũng phải dừng lại, đây là lần đầu tiên anh để người khác vào phòng của mình ngủ, vậy mà chỉ mới ngủ một đêm đã muốn đổi phòng, đây là đang sỉ nhục anh sao?
- Sao vậy? Không quen hay là không thích.
- Có thấy được đâu mà thích với chả không.
Chỉ là phòng của anh, tôi ngửi không quen, mùi thuốc lá và mùi rượu vẫn còn quá nặng.
Tốt nhất thì bảo vệ cái mũi đáng thương của tôi thì tôi nên đổi sang phòng khác.
- Mùi sao? Tôi đã cho người dọn dẹp rồi vẫn còn mùi sao?
Lúc này Diệp Vấn từ từ đưa thức ăn lên cho cô thì cũng sẵn miệng nói.
Mũi và tai của cô rất tốt, cho dù là mùi hương có nhạt nhòa đến đâu thì cô cũng có thể ngửi được, không chỉ vậy mà tai của cô cũng rất tốt, cuộc nói chuyện hỗn loạn hay nhiều người nhưng chỉ cần muốn, là cô có thể phân tích từng giọng nói, họ nói cái gì, màu giọng ra sao, cô cũng nhận ra được.
Không những vậy mà trí nhớ của cô còn cực kỳ tốt, trước kia giảng viên chỉ nói qua một lần là cô có thể nhớ ngay, hoàn toàn