Ngày hôm sau , cô thức dậy đúng thời gian hắn đang ăn ..
cô đi xuống bàn ăn , hắn ngồi ăn với vẻ mặt thật đáng sợ …cô thấy trên mặt của hắn hình như có vết gì đó màu đỏ , nhìn kỹ hơn thì ra đó là dấu tay.
Cô bước lại gần hắn nhắc :
- Anh kia!!Mặt anh có in dấu tay của ai kìa!
- Đỏ chót luôn á.
- Có sao không vậy??_cô ngơ ngác hỏi
Sau khi cô nói xong , một tiếng Rầm vang lên từ bàn tay của hắn…..Cả người của hắn như tỏa ra sát khí vậy , bỗng đám người hầu xung quanh chạy lại kéo cô ra chỗ khác mới dám lên tiếng nhưng cũng chỉ là tiếng thì thầm vô tai :
- Thiếu phu nhân , người không cảm thấy dấu vân tay đó giống của ai sao?
Cô quay ra nhìn lại thật kỹ…….
Sau vài phút quan sát kỹ lưỡng … Cô nhận ra
- Ừm…rất giống dấu vân tay của con gái!!!
Đám người hầu nghe xong tự đập tay vô mặt , còn cô thì vẫn ngơ ngác không hiểu ý bọn họ.
Bỗng hắn lên tiếng là cả đám giật mình :
- Ăn cơm xong cùng tôi về nhà!
- Ầu!Được, nhưng phải để tôi ăn đã chứ!
Cô bĩu môi rồi đi ra bàn ăn , hắn cúi mặt xuống cười nhẹ … vẻ sát khí vừa nãy biến mất nhanh chóng.
Đám người hầu cũng thở phào nhẹ nhõm , còn cô thì đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ( nu9 hơi ngốc mọi người nhỉ??)
Sau khi ăn xong , cô được hắn đưa cho một bộ đồ màu xanh dương rồi dặn cô mặc vào , mặc xong rồi đi.
Cô nhìn bộ đồ rồi lại nhìn hắn với vẻ mặt không vui , bởi màu xanh dương là màu cô làm cho cô cảm thấy ghét vì nó gắn liền với kỷ niệm buồn của cô.
( kỷ niệm này là của nu9 vs na9 hồi bé nha … có gì sẽ giới thiệu chi tiết sau )
Hắn nhìn vẻ mặt đó của cô liền giành lại bộ đồ đó :
- Tôi …tôi đưa nhầm!!
- Phù…..may ghê á!!!May không phải bộ này!!!
- …..
- Ấy..vậy bộ anh đưa tui đâu???
- Trên phòng cô!!
Cô vui vẻ chạy lên phòng , hắn nhìn theo bóng lưng cô mà cười thầm
5 phút sau…..
- Tôi thay đồ xong rồi!
- Vậy đi thôi!!
- Ầu…
Cô đi xuống từng bậc cầu thang,đến nơi hắn giơ cánh tay ra ..
cô lại không