Chương 70 : Điều anh lo lắng nhất, chỉ có thể là em
\-Ha ha ha, không ngờ anh lại vì một đứa con gái mà nổ súng ngay tại nơi công cộng như bệnh đây, tôi biết anh không dám động vào tôi, tôi cũng biết chỉ cần anh dám động thì coi như con ả này cũng sẽ chết trong dao của tôi.
Lâm Phong nghe vậy thì cũng không có phản ứng gì, chỉ là khẩu súng trên tay anh cứ thế mà rơi xuống đất.
Anh không phải là sợ hắn, mà là sợ cô sẽ bị thương, đến lúc đó trong lòng anh càng đau hơn!
\- Tôi biết ngay anh sẽ không dám \!
Đúng là anh không dám làm gì hắn nhưng người của anh thì chưa chắc đâu.
\- Cậu nghĩ người như tôi đến bệnh viện này một mình hay sao?
Sau khi anh thoát khỏi phòng thì ngay sau đó Tuấn Dương cũng đã phát hiện ra và lập tức đuổi theo!
Dứt lời hắn cũng như hiểu rõ được từng từ mà Lâm Phong nói, nhưng hắn đâu sợ chết, chỉ cần trả thù được thì đối với hắn chết cũng không đáng sợ…kể cả một chút.
Lúc này Tuấn Dương cũng đã đi đến cửa, anh chưa vào vì lo sợ hắn manh động.
Đôi mắt của hắn ngày càng đỏ lên, như muốn ngay lập tức kết liễu cuộc đời của Nhược Thần, nhưng cũng muốn từ từ trêu đùa anh để thỏa mãn cơn oán hận của hắn.
\-Tôi đương nhiên biết một người chức cao quyền quý như cậu thì chắc chắn sẽ luôn có những con chó theo đuổi để hầu cận rồi!
Hắn biết Tuấn Dương đang ở đấy, không những vậy còn biết rất gần nên hắn buông ra những lời nói khiêu khích dụ anh ra để một mũi tên trúng hai con nhạn.
Kiềm chế, trong thâm tâm của Tuấn Dương lúc này chỉ có hai từ Kiềm Chế…cũng không phải là lần đầu tiền trong đời anh bị người khác gọi là chó của Lâm Phong, nhưng anh đã cố gắng nhẫn nhịn và chứng minh cho người khác thấy rằng mình không phải là chó, cũng không phải là cái bóng sau lưng của Lâm Phong.
Anh muốn ra tay ngay lập tức nhưng Lâm Phong lại dùng ám hiệu bằng tay