Khuôn mặt cô lúc này cũng không còn nhăn nhó và đau khổ, mà thay vào đó là một khuôn mặt vui tươi tràn đầy sức sống.
Tư An bên cạnh nhìn thấy vậy cũng không còn ghen tỵ như trước, cô xà vào lòng bà ôm chặt lấy bà cùng Nhược Thần.
………….
.
Lúc này, Dương Hạ Như cùng với Lâm lão gia bị đuổi ra khỏi công ty của anh khiến cho cả hai người họ bị một pha những người xung quanh cười nói.
Lâm Nhược Vân trong phòng giam cũng bị những tù nhân khác bên cạnh lăng mạ, nhưng hoàn cảnh bây giờ của cô ta vẫn không thể sánh được với Nhược Thần lúc trước bị cô ta lăng mạ như thế nào.
Bị nếm trải cảm giác của Nhược Thần ngày trước, nhưng cô ta vẫn không thấy mình sai, vẫn coi chỉ có cô ta là người được yêu quý và bao bọc nhất…không ai dám động vào.
Ngày hôm sau, hai người họ đến thăm Lâm Nhược Vân, thấy những vết thương đang chảy máu, quần áo bị xé rách của cô ta, Dương Hạ Như cúi mặt xuống rơi nước mắt.
Từ nhỏ cô ta được bà bao bọc và chăm sóc cẩn thận từng li từng tí, chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà giờ đây bà lại phải giương mắt nhìn cô ta chịu sự giày vò không đáng có này.
-Tiểu Vân! Con ơi…
Dương Hạ Như với giọng nói nhẹ nhàng gọi cô ta, nhưng lúc này thần trí của Lâm Nhược Vân cũng không còn bình thường nữa rồi nên đáp lại bà ta cũng chỉ có lớ ngớ mấy câu linh tinh của cô ta.
-Tại sao lại không để bà già này chịu quả báo chứ…dù gì tôi cũng là người gây ra hậu quả cơ mà!!
Bà ta ngước mắt lên tự hỏi,
-Bà nó à! Bà bình tĩnh lại đi! Đây cũng là do chúng ta gây ra thôi, trách được ai chứ?
……….
.
-Thiếu gia! Lâm đại tiểu thư đã được sắp xếp đúng như mọi kế hoạch của ngài rồi ạ!
Lâm Phong nhìn tên trợ lí rồi nói
-Những ai tham gia kế hoạch này mà không có quan hệ gì thì cậu biết phải làm gì rồi đó! Tôi cũng không muốn nói nhiều đâu! Tôi còn có việc
Tên đó nghe xong quay mặt lại chửi thầm
-Khỏi nói ai cũng biết thiếu gia về với Lâm tiểu