Đến khi tới mục trường thì đã sắp chiều tà, nhưng sắc trời hôn ám kia cũng không che lấp được sự tồi tàn của phòng ốc.
Lăng lão gia còn thề thốt bảo Vân gia là bá chủ một phương, xem ra là lừa người rồi. Hay là, Vân lão gia muốn lấy về một nàng dâu không môn đăng hộ đối nên mới nói dối như thế? Thật là đáng thương.
Chẳng hiểu sao, Giới Nghi vẫn không tin một người tâm cao khí ngạo như Vân Thiên Dương lại nói dối về gia cảnh của mình.
Nhưng nếu cha biết người tới thực sự là một ‘nam thê’ thì không biết phải chịu đả kích cỡ nào? - Nghĩ tới điểm đó, ngay cả Giới Nghi thường ngày ngoan hiền cũng có phần tức giận với Lăng Sương, bực nàng đã làm tổn thương trái tim của một ông già.
Xe ngựa vừa tiến vào mục trường thì gà bay toán loạn, chó sủa ầm ĩ. Thiên Dương quát một tiếng, bọn chúng liền ngừng lại.
Phòng ốc quả như Thiên Dương đã nói, không thấy một chỗ nào ra hồn, thậm chí không có phòng phụ, chỉ có độc một gian, đứng sừng sững giữa trời đất bao la, chẳng chút mỹ cảm nào hết.
Giới Nghi cũng không oán giận. Khi y còn chưa tới Lăng gia làm việc thì nơi ở cũng chỉ bé tí teo, còn nhỏ hơn đây rất nhiều. Nếu chỉ có hai người họ cùng ở thì tin chắc sẽ không quá chật chội.
Huống hồ, Giới Nghi nhìn quanh bốn phía, lập tức thấy yêu mến nơi này. Xa xa là núi cao xanh biếc, gần bên là nước chảy suối reo, một vùng thảo nguyên mênh mông vô bờ… Ở một nơi mỹ lệ như thế, y đâu còn gì đòi hỏi nữa.
Thiên Dương xuống xe, đẩy ra cánh cửa vốn chẳng mấy khi dùng tới. Vì lâu ngày không có người ở nên bên trong ẩm ướt đầy mùi nấm mốc, hoàn toàn trái ngược với không khí trong lành ngoài kia.
“Ở đây là thế đấy.” Thiên Dương chăm chú nhìn phản ứng của Giới Nghi, mong chờ sự khinh hoàng và khiếp sợ hiện trên gương mặt y. “Cha và ta cùng đệ đệ - Thiên Hạo, đều ở tại mục trường của Vân gia, tuy rằng lớn hơn nơi này một chút, nhưng nhà cửa cũng vậy thôi. Ta không biết cha viết thư nói với nhà nàng thế nào, nhưng mà-" hắn nhún vai, “Tình hình thực tế là vậy đấy, không có nhà cửa xa hoa đâu.”
“Ngay cả mục trường của Vân gia cũng rất nghèo túng, khổ cực vô cùng, thời gian tới e là khó giữ được. Chúng ta sợ cha biết nên vẫn không nói ra.” Thiên Dương càng dối càng hăng, “Lần này cha bảo chúng ta tìm một nơi sống qua kỳ tân hôn, nhưng để cha không biết chúng ta chẳng còn nơi nào để đi, đành phải đưa nàng tới đây thôi.”
Cha thật đáng sợ! - Giới Nghi cau mày. - Không ngờ cha lại nói dối ghê gớm như thế. Cũng may là người tới không phải Lăng Sương, bằng không chẳng biết sẽ xỉ vả cha như thế nào nữa.
Y xoay người chạy về xe ngựa, sau khi lên liền kéo màn xuống, không biết đang làm cái gì.
Thiên Dương nhìn y hành động, tuy rằng nói là sự việc nằm trong dự tính, nhưng cũng có phần thất vọng.
Đây là sự ‘kiên quyết’ của nàng sao?
Không bao lâu sau, Giới Nghi lại xuống xe, trang phục đã đổi khác. Y thay bộ trang phục bằng vải thô mà Cúc tỷ đưa cho. Dù Lăng Sương thỉnh cầu y giả trang nhưng cũng không đưa cho y bao nhiêu xiêm y đẹp, bảo là dù sao y cũng không biết dùng, rồi sai Cúc tỷ mang quần áo cũ cho y, không ngờ giờ cũng được dùng tới.
Tuy rằng sợ những trang phục cũ đó khiến Thiên Dương nghi ngờ, nhưng đâu nghĩ được nhiều thế, bảo y mặc y phục lụa là mà quét dọn, chuyện lãng phí vậy làm sao y làm nổi.
“Làm gì vậy…” Thiên Dương không kịp nghi ngờ vì sao Giới Nghi lại thay đồ cũ, Giới Nghi đã như một cơn gió lướt qua hắn, thẳng vào trong phòng.
Hắn cũng vào theo y, vèo một cái, một chiếc đệm bông cũ nát đã bay tới trước mặt.
“Nàng làm cái quái gì vậy?” Hắn bực bội ném thứ sắp mục nát đó xuống.
“Đương nhiên là bắt đầu quét dọn rồi!” Miệng nói tay làm, Giới Nghi vẫn không ngừng nghỉ.
“Nàng điên rồi!” Thiên Dương thiếu chút rống lên, “Việc chúng ta cần làm bây giờ là quay xe lại, sau đó đưa nàng về Giang Nam…”
Giới Nghi trách cứ liếc hắn một cái.
“Huynh mới điên ý. Việc chúng ta nên làm lúc này là cùng nhau cố gắng, giúp cha tạo nên một ngôi nhà khiến cha cảm thấy mỹ lệ cao ngạo. Dù là đắp từ bùn mà thành, cũng không phải là quá tồi tệ.”
Miệng còn đang nói thì Giới Nghi đã mang hết những tạp vật trong phòng bỏ ra ngoài. “Chúng ta cùng cố gắng. Bây giờ, nếu huynh có thể động thủ trợ giúp thì ta sẽ rất biết ơn đấy.”
Thiên Dương đứng ngây tại chỗ. Mãi cho đến khi một tấm đệm khác bay tới thì hắn mới theo bản năng đón được.
Cái… cái loại phản ứng này, hắn chưa từng ngờ tới, tim đập loạn nhịp, hồi lâu mới gọi lại hồn. Đã đâm lao thì phải theo lao, hắn đương nhiên không thể chọn chính lúc này mà nói với Nghi Nhi là, ở mục trường của nàng đã có căn nhà rộng rãi mà cha thiết tha ao ước.
Nhưng mà… Thiên Dương phát hiện khóe miệng đang cong lên.
Không ngờ nàng lại muốn cùng mình nỗ lực, tạo ra một căn nhà khiến cha tự hào. Phản ứng đó thật đáng yêu quá!
Không! Không! Đó chỉ là giả thôi. Chờ đến lúc nàng phát hiện ở đây khổ thế nào, việc nhiều không kể xiết, chắc chắn sẽ tự động rút lui thôi. Bây giờ chỉ giả bộ như vậy, mình không thể bị nàng mê hoặc được.
Hắn khom lưng cầm những thứ Nghi Nhi đã lôi từ phòng ra, mang tới bên suối, châm lửa đốt. Sau đó tới cửa, đầu tiên cẩn thận nhìn một vòng rồi mới tiến vào. Nghi Nhi đang dùng cái chổi không thể cũ hơn nữa mà quét tước, bụi bay đầy trời, đương nhiên, Nghi Nhi cũng không còn sạch sẽ.
Nhưng không biết vì sao, Thiên Dương lại nghĩ, Nghi Nhi của bây giờ còn đẹp hơn lúc mới gặp trong bộ đồ tân nương.
“Nghi Nhi, ta muốn đi làm chiếc giường mới, nàng xem phải đặt ở đâu?” Giọng hắn đã mềm mại đi nhiều.
“Giường ư?” Nghi Nhi dừng lại.
“Ừ.” Thiên Dương làm như không có chuyện gì mà nói tiếp. “Ở đây chẳng có gì cả, cho nên ta muốn trước khi mặt trời lặn hẳn, làm một chiếc giường để dùng, những cái khác thì để mai giải quyết.”
“Vậy là… chúng ta sẽ ngủ chung ư?”
“Nghi Nhi!” Thiên Dương nhìn y như trách móc, “Ta sẽ không bội ước đâu, nàng có thể tin ta được mà. Chúng ta chỉ ngủ cùng, vậy thôi, ta sẽ không chạm vào nàng đâu.”
“À!” Giới Nghi kinh hoàng, lại xấu hổ. Thiên Dương đã sớm nói rồi mà, y phải tin hắn mới đúng chứ.
Nhưng mà, cái thân thể nam nhân này… nếu ngủ cùng Thiên Dương, sẽ không bị lộ chứ?
“Hồi đầu khi cha bảo chúng ta ở cùng nhau, cũng không biết chuyện ở mục trường Thiên Phong. Nàng biết cha đang ốm mà.” Thiên Dương có phần áy náy khi đổ trách nhiệm lên đầu ông già.
“Không sao đâu.” Giới Nghi hiền lành lại hiểu ý người nói, “Nhưng mà, huynh không thể làm hai cái giường đặt hai góc được sao? Ta không sợ nhỏ đâu.”
“Nàng không tin ta?” Thiên Dương làm bộ bị tổn thương.
“Không, không phải.” Giới Nghi vội vàng nói. Dù sao từ đầu đến giờ, những điều hắn nói đều là thật mà. “Ta… ta ngủ không đẹp đâu.”
Đó đương nhiên là nói dối, y cũng không nghĩ Thiên Dương sẽ tin.
Quả nhiên, “Nàng sợ ta?”
“Không… không phải!” Giới Nghi chột dạ cúi đầu.
Thiên Dương đến gần y, dùng ngón cái và ngón trỏ nâng cằm y lên, nhìn chăm chút vào cặp mắt đó.
Con ngươi của Nghi Nhi trong veo như nước, rất có thần…
Thật đẹp.
Nhưng trong đó, liệu có ẩn chưa điều gì?
Ngơ ngác đứng cho Thiên Dương nhìn, Giới Nghi hoàn toàn không hiểu vì sao Thiên Dương lại muốn nhìn y bằng ánh mắt sắc bén như thế. Khiến cho trái tim y đập loạn nhịp, rất sợ không tự chủ…
Lại nói thật ra.
“Không sợ ta thì được rồi.” Thiên Dương buông y ra. “Chúng ta dù gì cũng là phu thê, phải ở chung cả đời mà.”
Bất hạnh thay!
“Huynh làm xong giường rồi sao?” Giới Nghi kinh ngạc nhìn chiếc giường gỗ đã thành hình ngay trước mắt, không ngờ Thiên Dương chặt cây rồi đục đẽo, không bao lâu đã hoàn thành được. Y vừa sắp xếp trong nhà tươm tất thì Thiên Dương cũng làm xong công việc.
“Không lớn lắm, đủ cho hai ta ngủ.”
Không làm giường to vì Thiên Dương cho rằng hai người sẽ không ở đây lâu dài. Hắn tin rằng chẳng mấy ngày sau, Nghi Nhi sẽ hối hận thôi.
“Giỏi quá.” Từ ngữ khí đến nét mặt đều lộ ra vẻ sùng bái.
Thiên Dương thực sự không phải công tử chỉ biết hưởng thụ, mà khẳng định là một thanh niên chịu được kham khổ, tương lai đầy hứa hẹn. Tiêu công tử của tiểu thư chẳng thể so với hắn được.
Tai nghe lời tán thưởng của Giới Nghi, Thiên Dương có phần hài lòng, bất giác cũng khích lệ nói, “Nàng cũng thu xếp gian nhà rất sạch sẽ.”
“Là nhờ có huynh giúp mang mấy thứ nặng nhọc kia ra ngoài nên nhà mới được gọn gàng như vậy. Những thứ đó ta chuyển không nổi.”
“Ta là nam nhân, những việc cực nhọc đương nhiên là phải để ta làm rồi.”
Giới Nghi không khỏi nghĩ lại, y cũng là nam nhân, thế mà vóc người lẫn thể lực đều thua xa Thiên Dương.
Sướng thật, từ dung mạo đến thể trạng của Thiên Dương chính là hết thảy mộng tưởng của y. Y cũng muốn trở nên khôi vĩ như Thiên Dương vậy.
Mặt khác, Thiên Dương cũng đang ảo não vì sao lại nói ra những lời nghe như nịnh nọt đó, chỉ là khi nhìn Nghi Nhi cực khổ dịch chuyển cái bàn sắp đổ kia, hắn liền không nhịn được mà xuất thủ.
“Huynh khỏe thật đấy, có phải nam nhân phương Bắc đều như vậy?”
“Chắc thế!” Thiên Dương châm chọc nói, “Chúng ta không thể như những văn nhược thư sinh ở Giang Nam, cả ngày phong hoa tuyết nguyệt.”
Giới Nghi bỗng cười khúc khích.
“Ta cũng không thể tưởng tượng được cảnh huynh cầm quạt rồi đứng ngâm thơ đối từ bên hồ, tranh luận với một đám công tử về chuyện hợp hay không hợp cỏn con.”
Thiên Dương cũng tự tưởng tượng cảnh đó, không nhịn được mà phì cười.
Từ khi họ bắt đầu ở chung, đây là lần đầu tiên có không khí hòa hợp như vậy.
“Đói không?” Thiên Dương thu hồi luôn giọng ác ma, bình thản hỏi.
Nghi Nhi xem ra không giống thiên kim tiểu thư yểu điệu, có thể hắn nên cho nàng một cơ hội, để nàng có dịp chứng minh bản thân mình có thể sinh tồn ở vùng đất mỹ lệ mà cũng vô cùng tàn khốc này.
“Dạ.” Giới Nghi xấu hổ cười, “Nhưng mà… ta đổ nhiều mồ hôi quá, rất muốn tắm trước đã.”
“Muốn tắm sẽ phải ra bờ sông, nàng dám không?”
Không phải hắn cố ý đe dọa, chỉ là căn nhà này vốn không dành cho người ở mà chỉ để nghỉ ngơi thôi, tất nhiên sẽ không có bồn tắm. Với lại có một khe nước cách đó không xa, hà cớ chi lại không dùng chứ.
“Bờ sông?” Giới Nghi suy ngẫm một hồi, lại đấu tranh tư tưởng.
Bình thường y không phải người yêu cầu gì nhiều, dù sao y cũng là hạ nhân của người ta, ngủ ở giường chung, không có cơ hội để mỗi ngày tắm lần. Nếu như hôm nay không phải chảy nhiều mồ hôi như thế, thì y cũng không đưa ra yêu cầu như vậy. Y cũng sợ bại lộ thân phận thực trước mặt Thiên Dương mà!
“Không sao, giờ là đầu hạ, cũng không lạnh lắm.” Giới Nghi nghĩ xong liền nói. Dù sao trên trời chỉ có một ông trăng, chắc không bị lộ đâu.
“Nhưng gần đó có dã thú thường lui tới, nàng không sợ sao?”
“Cái đó…” Giới Nghi ngẩng đầu lên. Vốn định năn nỉ Thiên Dương đi cùng, nhưng lòng lại lo lắng không yên.
Đang muốn nói y không tắm nữa thì Thiên Dương lại mở miệng, “Chuẩn bị đi rồi ta đi cùng nàng.”
“Không… Không cần đâu.” Giới Nghi đỏ mặt nói. Làm sao y cởi đồ trước mặt hắn được?
“Đừng lo, nếu đã đồng ý không động vào nàng thì ta sẽ tuân thủ, cũng không nhìn lén đâu. Chút phong độ quân tử đó thì ta vẫn có mà.” Thiên Dương tức giận nói.
“Thật sao?” Giới Nghi mừng rỡ, nhưng nhìn nét mặt không vui của Thiên Dương liền lập tức đổi giọng, “Cảm ơn nha, huynh thực là người tốt mà.”
Như vậy đã được coi là tốt sao? Nghi Nhi thực dễ thỏa mãn.
Khi Giới Nghi trốn ở sau rừng cây cởi đồ vẫn còn thỉnh thoảng nhìn về chỗ Thiên Dương, thấy hắn đứng quay lưng về phía mình không đổi, mới bất giác thở phào nhẹ