Đem một đống mục thảo đã buộc thành bó đến nhà kho, Giới Nghi thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán. Ở mục trường của Vân Thiên Nghị mấy ngày rồi, y cũng dần thích ứng với cuộc sống thực ở nơi này, ngay cả Thiên Nghị cũng khen y có tố chất, khác hẳn với vẻ bề ngoài.
So với ở Giang Nam thì cuộc sống nơi quan ngoại này không thoải mái chút nào, dù là ai chăng nữa, sinh tồn cũng là thử thách khó khăn nhất. Giới Nghi dần hiểu ra tại sao lúc mới đầu Thiên Dương lại cứ đuổi mình đi rồi. Thú thực, tiểu thư thật sự không thích hợp với cách sống khô khan mà bất biến ở nơi này đâu.
Vốn dĩ y còn lo rằng ở chỗ này nhỡ đâu chạm mặt Thiên Dương, làm hắn khó chịu thì nguy to. Nhưng đã vài hôm rồi, gặp chẳng có mấy ai, lúc này y mới biết quan ngoại mênh mông bát ngát, muốn đụng phải Thiên Dương, căn bản không có nhiều cơ hội như y tưởng.
Đối với chuyện ấy, Giới Nghi cũng thấy mình may mắn, nhưng càng nhiều hơn là nỗi thất vọng tràn đầy trong tim. Cái đêm nồng nhiệt kia, dù y muốn quên đi, nhưng lại càng khiến nó quẩn quanh trong lòng. Cũng như bây giờ, chỉ cần nhàn rỗi một chút thôi, y lại nhớ đến Thiên Dương… Và cái đêm hồ đồ đó.
Trong lúc mơ hồ, Giới Nghi cũng biết trong lòng mình, Thiên Dương đã có một vị trí đặc biệt, chỉ là cho tới bây giờ, y còn không muốn tìm hiểu xem đặc thù ấy có bao nhiêu.
Không, có lẽ chỉ là ảo giác của y thôi, có lẽ vì cha mẹ mất sớm, không nơi nương tựa, không có chỗ nào cho y ấm áp thương yêu, y cô đơn lâu rồi, cho nên mới vội vã tìm kiếm một phần quan tâm không vụ lợi, một phần ấm cúng đã lâu không có.
Nhất định là như vậy! Giới Nghi tự an ủi. Nếu không thì bảo y làm sao đối mặt với sự thực là mình có lẽ đã yêu một nam nhân? Nhất là khi nam nhân đó bị y lừa nên mới chăm sóc quan tâm y như thế.
Không thể nhớ đến Thiên Dương nữa, không thể lại nhớ tới lúc hắn lo lắng cho mình, không thể cứ ỷ lại vào hắn, từ ngày rời đi, hai người đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Trong lòng cảm thấy đau, chỉ đơn giản là vì sợ hãi sau này sẽ cô quạnh mà thôi, nhưng y không thể sợ được, vì nhất định mai kia còn rất nhiều cô độc trống vắng đi theo y nữa.
Từ hôm nay, y phải sống cho riêng mình.
“Giới Nghi.”
Vân Thiên Nghị cưỡi ngựa từ xa tới, khi đến trước mặt Giới Nghi, gọn gàng xoay người xuống ngựa, thân thủ linh hoạt khiến Giới Nghi khen thưởng không ngớt.
Nam nhân ở Quan ngoại hình như thực sự đều rất giỏi cưỡi ngựa! Giới Nghi âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó, y cũng sẽ có thân thủ giỏi như vậy.
“Vân đại ca!” Thiên Nghị hơn y mười tuổi, Giới Nghi cũng không thể gọi thẳng tên gã, vậy nên đã điều chỉnh gọi là đại ca.
“Giới Nghi!” Trong thanh âm của Thiên Nghị mang theo khẩn cấp, “Thành thật nói cho ta biết, chuyện Lăng Sương để đệ gả thay, có phải là gạt ta hay không?”
“Sao đệ có thể gạt huynh?” Giới Nghi mở tròn mắt khó hiểu, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Aiz!” Thiên Nghị đi đi lại lại, “Ta cũng tin đệ không gạt ta, nhưng… Aiz, vậy chuyện gì đang xảy ra kia chứ?”
“Rốt cuộc là làm sao?”
Thiên Nghị dừng bước đi, nhìn thẳng Giới Nghi mà nói, “Lăng Sương xuất hiện rồi, con nhỏ bỏ trốn Lăng Sương kia đã xuất hiện rồi.”
“Cái gì?” Giới Nghi khiếp sợ không thôi.
“Đừng có không tin.” Thiên Nghị tức giận nói, “Không chỉ vậy đâu, ba ngày sau, ả sẽ bái đường thành thân với Thiên Dương.”
“Vậy… sao?” Lòng Giới Nghi đau xót, hiện lên nỗi trống rỗng kinh hoàng.
Phải thành hôn sao? Đúng vậy! Hai người họ, một người là thiếu chủ mục trường, thần thái hào hùng rực rỡ, một người là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, vốn là một đôi trời sinh, lấy thân phận của y so với hai người đó, sẽ là khoảng cách vĩnh viễn không thể nào chạm đến.
Trong lòng thê lương đau đớn, đột nhiên y lại hiểu ra tình cảm của mình đối với Thiên Dương, đã không còn tự lừa mình dối người cho là ỷ lại nữa. Nhưng thế thì sao? Nếu trời xanh nhân từ với y thì đã không cho y biết ý nghĩa của Thiên Dương đối với mình vào chính lúc y vĩnh viễn mất đi hắn chứ.
Không biết đã bao nhiêu lần, nửa đêm len lén ngắm nhìn gương mặt ngủ say của hắn, ban ngày trộm ngắm vẻ hào khí hiện trên khuôn mặt hắn, khẩn cầu trời xanh để mình vĩnh viễn ở lại mảnh đất này, ở lại bên cạnh hắn, như hôm nay…
Cái đêm nồng nhiệt triền miên đó, xem ra chỉ có thể trở thành hồi ức vĩnh hằng, bởi vì… Thiên Dương đã sắp thành thân rồi!
“Thế thôi ư? Một từ “vậy sao”?” Thiên Nghị bất mãn nói, “Đệ không đi ngăn cản bọn họ với ta sao?”
Trong lúc nhất thời, Giới Nghi gần như cho rằng, Thiên Nghị đã thấy rõ nội tâm y.
“Sao… Sao lại phải ngăn cản?” Y lắp bắp hỏi.
Thiên Nghị nhìn y kỳ quái.
“Đệ điên rồi ư, không ngăn cản sao được? Đệ đã quên việc Lăng Sương bỏ trốn với kẻ khác, lòng lại có người ta, ai biết thân thể có phải của thằng đó hay không?”
Một lời thẳng đuột đó khiến mặt Giới Nghi muốn bốc cháy.
“Đệ đỏ mặt cái khỉ gì? Có phải bảo đệ đâu.” Thiên Nghị khó chịu nói. Nhưng nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Tiểu Giới Nghi cũng hay hay.
“Tiểu thư nàng…” Giới Nghi bắt đầu chần chờ, không biết có nên nói ra hay không.
Nếu y nhớ không lầm, tiểu thư từng nói nàng đã có cốt nhục của Tiêu công tử, y mới bằng lòng gả thay, để bọn họ có thể ‘người có tình sẽ thành thân thuộc’, nhưng… Tiểu thư không chỉ xuất hiện mà còn muốn phải gả cho Thiên Dương… Trong lúc nhất thời, y không chắc chuyện tiểu thư nói khi đó có thực hay không nữa.
Hay là chuyện mang thai cũng giống như sợi dây ngọc trai kia, là vì dọa y cũng nên!
“Ta thấy Thiên Dương cũng không cam tâm tình nguyện lấy ả đâu. Đệ giúp chút đi, đứng ra vạch trần bộ mặt thực của Lăng Sương, để bá phụ hết hy vọng!”
“Vậy… Không tốt đâu…?”
Y không muốn làm người thứ ba, nếu tiểu thư quay đầu lại, chắc đã rơi vào đường cùng rồi, mới có thể tới nơi quan ngoại mà nàng ghét nhất. Cảm giác mịt mờ ấy, y hiểu rất rõ, làm sao để tiểu thư lại phải chịu khổ như y được?
Với lại, nếu thực không muốn lấy tiểu thư, Thiên Dương cần phải có cách chứ! Lúc y mới đến, cách mà hắn đã làm đó, bây giờ có thể cứ thế áp dụng mà!
“Chả có gì mà không tốt cả.” Thiên Nghị không đồng tình chút nào, trong lòng gã cũng đã tính toán cả rồi.
Lúc này đây lỡ mà Thiên Dương đón dâu, người tiếp theo bị buộc cưới sẽ là gã, tuổi của gã còn lớn hơn cả hắn, làm sao thoát được?
“Bây giờ đệ theo ta tới mục trường của Vân gia đi, nói hết chân tướng cho bá phụ thì bá phụ sẽ không bức Thiên Dương nữa.”
“Ngày mai đi!” Giới Nghi lui một bước, tránh tới nơi tay gã không với tới được, “Bây giờ muộn rồi, huynh… huynh còn chưa ăn cơm mà!”
“Đúng nhỉ.” Thiên Nghị sờ bụng, dạ dày đã đói kêu vang.
Lúc mới đầu nhận Giới Nghi, còn không biết y lại khéo việc bếp núc như thế, mỗi món ăn đều ngon miệng muốn chết, làm cho gã mỗi ngày, cứ đúng giờ xuất hiện trước bàn ăn.
“Đệ chuẩn bị xong cơm nước chưa?”
Nhìn bộ dạng tham ăn của gã, Giới Nghi không nhịn được bật cười.
“Đã xong lâu rồi, chỉ chờ huynh tới thôi.”
“Khổ cho đệ rồi!”
Không chỉ giúp gã lo chuyện trong nhà, chuẩn bị ba bữa, ngay cả việc trong mục trường cũng cố gắng làm, nhận Giới Nghi quả thật quá có lời.
“Đệ không cần làm khổ mình đâu, ta nhận đệ đâu phải vì muốn để đệ mệt chết chứ.”
“Ta không mệt đâu mà.” Giới Nghi cười cười. Mệt một chút thì tối mới có thể ngủ được, sẽ không đi nghĩ những việc không nên.
Chẳng hiểu sao, trông thấy nụ cười của Giới Nghi, lòng Thiên Nghị bỗng đau xót. Có một số việc, Giới Nghi giấu kín trong lòng, gã cũng không giúp được! Mỗi lần thấy y cố gượng cười như thế, gã lại thấy buồn.
Những người tâm địa thiện lương, mong muốn nỗ lực làm việc như Giới Nghi, nên được sung sướng cả đời chứ. Vậy mà trời xanh cứ cố tình không chịu. Aiz! Nếu gã có thể cho Giới Nghi hạnh phúc thì tốt rồi, nhưng mà, hạnh phúc là phải do chính mình tìm kiếm, chứ không phải để người khác ban phát đâu!
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Lại nửa đêm trốn đi! Chỉ là lúc này vận khí không tồi, ánh trăng sáng trong như muốn chỉ đường cho y.
Giới Nghi mang theo bao quần áo nhỏ đến đáng thương, một lần nữa bước trên lộ trình, chẳng qua là bây giờ, có lẽ y sẽ không gặp may như trước, được người tốt bụng như Thiên Nghị thu lưu. Giới Nghi lắc đầu, trong lòng tự nhủ: không được sợ.
Không muốn làm chuyện chia rẽ nhân duyên, cũng không đủ kiên cường để chính mắt trông thấy Thiên Dương thành thân, y chỉ có thể rời khỏi. Nhưng phải đi đâu? Nơi nào cũng không có vòng tay ấm áp khiến y quyến luyến, chỉ có bên cạnh Thiên Dương là tuyệt nhất, nhưng y không thể ở lại được, Thiên Dương ghét y!
Đất đai ở quan ngoại không cần mua bằng tiền, mỗi mục trường đều rộng vô cùng, khiến cho Giới Nghi mất một lúc mới ra khỏi mục trường Ưng Dương của Thiên Nghị.
Bây giờ y đã khôn hơn chút, lúc vừa đến mục trường Ưng Dương thì đã thăm dò một lượt, để tránh sau này lại bị lạc đường.
Vấn đề là, mục trường Ưng Dương lại liền với mục trường Thiên Phong, Giới Nghi phát hiện chân mình đã bất giác đi đến ngôi nhà cỏ rồi.
Nhìn một lần nữa thôi! Chỉ liếc mắt một cái, y sẽ rời đi ngay. Từ nay về sau Giang Nam Giang Bắc, đường xá xa xôi, cuộc đời này sẽ không gặp lại Thiên Dương, cũng không còn đặt chân tới ngôi nhà tranh vách đất chứa đựng tất cả những hồi ức mỹ lệ này nữa rồi.
Bước vào trong đình viện được bao quanh bởi hàng rào trúc, nhìn cánh cửa đang đóng chặt mà tim Giới Nghi đập thình thịch, trong lúc thất thần, dường như y thấy mình đang ngồi cùng Thiên Dương, vui vẻ nói chuyện ăn cơm. Y thích nhất được nghe Thiên Dương nói về viễn cảnh của mục trường mai sau, con ngươi lóe sáng lấp lánh hữu thần, giống như không có chuyện gì mà hắn không làm được vậy.
Bỗng dưng, phía sau vang lên một trận vó ngựa, trong lúc hoảng hốt, Giới Nghi lại nhớ tới thói quen khi ở nhà tranh, vừa thấy tiếng vó ngựa, y sẽ vội chạy ra ngoài, chào đón Thiên Dương về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Giới Nghi mang theo nét tươi cười, nhìn người vừa xuất hiện dưới ánh trăng.
Đến khi nhìn rõ rồi, nụ cười liền ngưng trên mặt.
Không phải hắn, không phải Thiên Dương!
Thiên Nghị vội vàng xuống ngựa, đứng trước mặt Giới Nghi.
“Làm gì vậy, sao chưa nói lời nào đã đi?” Gã lập tức mắng mỏ, “Làm ta sợ muốn chết, nửa đêm không tìm được đệ, còn tưởng đệ bị sao chứ. May mà sau còn nhớ đến lúc trước đệ có ‘tiền án’ bỏ trốn một lần rồi!”
“Ta…” Giới Nghi chột dạ cúi đầu.
“Vì sao phải đi?” Thiên Nghị lấy ngón tay nâng đầu y lên, nương ánh trăng quan sát thần sắc của y.
“Ta… Ta không thể vạch trần tiểu thư.” Giới Nghi khẽ nói.
“Vì sao?”
” Tiểu thư… Dù sao cũng có ân với ta, ta không thể lấy oán báo ân được.”
“Chỉ lấy chuyện đệ không để ý nam nhi thân phận mà gả thay ả, đã đủ trả lại đại ân đại đức của ả ta rồi.” Thiên Nghị coi thường nói, “Với lại, ả có ý xấu, dùng một nam nhân gả thay, biết rõ nếu bị vạch trần, thể diện của Vân gia sẽ mất sạch mà vẫn kiên trì làm thế, đủ thấy lòng dạ nữ nhân này đen tối cỡ nào rồi. Dù muốn tìm người gả thay cũng phải tìm nữ nhân chứ, ít ra mọi người còn có thể vui vẻ. Thế nhưng Lăng Sương lại không làm vậy. Giới Nghi, bụng dạ nữ nhân này thâm độc lắm rồi!”
“Không…. Biết đâu… Không phải như thế…” Giới Nghi chần chờ nói, “Tiểu thư nàng… Nàng không tìm được người thôi…”
“Giới Nghi!” Thiên Nghị nắm tay y thành khẩn nói, “Đệ không muốn Thiên Dương hạnh phúc sao? Đệ nghĩ xem, cưới Lăng Sương sẽ làm cho hắn hạnh phúc ư?”
“Ta…” Giới Nghi nhất thời không nói gì.
Đương nhiên y mong Thiên Dương hạnh phúc, nhưng mà y… không biết ai mới có thể làm Thiên Dương vui vẻ. Chỉ biết người đó sẽ không phải là y.
Ngay khi hai người cầm tay nhìn nhau không nói thì cánh cửa phía sau đột nhiên “két” một tiếng liền mở. Kẻ đi vào khiến hai người cùng giật nảy mình.
“Ai vậy…” Thiên Dương chưa hỏi xong, cặp mắt đã trừng to nhìn hai người cầm tay dưới ánh trăng.
Đây… Chuyện này là thế nào? Sao Thiên Nghị lại ở cùng Nghi Nhi? Nghi Nhi… Thiên Dương nhăn mi lại, sải bước tiến đến, giật hai người đang nắm tay ra xa, kéo Giới Nghi lại bên người.
Thiên Dương nhìn thật sâu vào cặp mắt trong lành mà tinh thuần của Giới Nghi, khuôn mặt thanh tú như lộ u buồn, nội tâm tơ vò trăm mối. Mặc kệ thế nào, cuối cùng Nghi Nhi cũng trở lại bên mình rồi, dù một màn vừa rồi khiến hắn khá là không vui vẻ.
Thời gian ở lúc này như đọng lại, chỉ còn hai người nhìn nhau, hồi lâu không nói gì. Một lúc sau, Thiên Dương mới đánh vỡ trầm mặc.
“Đệ khỏe không?” Xem ra không ổn chút nào, có chút tái nhợt, tiều tụy.
“… Cũng tốt…” Giới Nghi nhìn đôi mắt sáng như sao ấy, phun ra một câu bình thản, “Xin lỗi, ta đi ngay đây.”
Thiên Dương gắt gao kéo lại cánh tay Giới Nghi, không hề định buông ra.
“Sao đệ lại ở cùng Thiên Nghị.”
“Thiên Nghị đại ca thu nhận ta.”
“Vậy ư?” Thiên Dương khó chịu vô cùng.
Hắn đi tìm kiếm ở những vùng đất hoang xung quanh mấy lần, cũng không nghĩ tới việc tìm ở mục trường của Thiên Nghị.
“Đệ không sợ Thiên Nghị nữa sao?”
Giới Nghi lắc đầu. “Thiên Nghị đại ca là người tốt.”
“Vậy là tốt rồi, ta vẫn rất lo lắng…”
“Ngươi yên tâm.” Giới Nghi vội vã bảo đảm, “Ta chỉ đi ngang qua thôi, lập tức rời khỏi, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”
Thiên Dương không khỏi cười khổ.
Đây là báo ứng sao? Nghi Nhi lại có thể vội vã rời khỏi hắn! Trong lòng tìm kiếm thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết mở miệng thế nào, nhưng tâm ý muốn Nghi Nhi ở lại cũng đã xác định.
“Thiên Dương.” Thiên Nghị mở miệng nhắc nhở hai người về sự tồn tại của mình, bầu không khí giữa hai người đó thật kỳ quái, thế giới của họ cứ như không cho người khác tham dự vậy, gã sắp thành người vô hình rồi, “Không phải đệ sắp thành thân ư, sao còn tới chỗ này ngủ?”
Thiên Dương mẫn cảm thấy thân thể người trong lòng cứng đờ, nội tâm cũng vui vẻ. Nhưng hắn oán nộ trừng trừng nhìn Thiên Nghị, bực gã không biết cái gì nên nói cái gì không.
“Ta sẽ không lấy bất cứ kẻ nào cả.” Lời này là nói cho Giới Nghi nghe.
Trong lòng Giới Nghi khẽ động, hai mắt mở to nhìn hắn.
“Nếu như đệ bảo không cưới là có thể không cưới, thì hôm nay Lăng Sương sẽ không còn ở mục trường ở Vân gia rồi.” Thiên Nghị châm chọc nói, “Ta cũng sẽ không phải khổ cực vất vả đi tìm cái tên tiểu tử thối vô tình vô nghĩa, muốn đi cũng không nói một tiếng!”
Nói xong, gã vươn tay bắt vành tai Giới Nghi, làm Giới Nghi đau đớn, nhịn không được đứng dậy, Thiên Dương thấy thế, hung bạo đẩy tay gã ra.
“Không được động chân động tay với Nghi Nhi!” Thiên Dương cả giận nói.
“Nhưng ta là ân nhân của y, dạy dỗ một chút có gì không được?” Thiên Nghị không cam lòng vẫy vẫy tay, “Giới Nghi, đệ nói có đúng không?”
“Đúng ạ!” Giới Nghi vội vàng gật đầu.
Thiên Dương cực kỳ chán ghét Nghi Nhi nghe lời người khác như thế, Nghi Nhi… Nghi Nhi chỉ có thể nghe lời hắn thôi!
“Sau này ta sẽ chăm sóc cho Nghi Nhi, không cần huynh quan tâm.”
“Nhưng mà,” Thiên Nghị ngạc nhiên nói, “Không phải đệ đã đuổi Giới Nghi ra ngoài rồi sao?”
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi.” Thiên Dương vội vàng nói.
“Vậy sao?” Trên mặt Thiên Nghị mang theo hứng thú. Không thể khinh thường mị lực của Giới Nghi được, ngay cả Thiên Dương đều thích gần gũi y.
“Thôi được rồi được rồi, đêm đã khuya, ta không rảnh mà nói mấy chuyện này với đệ, chúng ta về nghỉ trước đây, ngày mai sẽ mang Giới Nghi đến Vân gia, vạch trần Lăng Sương là được chứ gì?” Thiên Nghị đề xuất.
“Huynh về đi, Nghi Nhi ở lại.”
“Giới Nghi?” Thiên Nghị dò hỏi.
Còn chưa để Giới Nghi có cơ hội trả lời, Thiên Dương đã kéo y vào nhà, đóng cửa cái rầm, bỏ mặc Thiên Nghị lơ ngơ bên ngoài.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Trời vừa sáng, Giới Nghi chớp mắt mấy cái, chậm rãi xoay người, tỉnh lại trong vòng tay ấm áp mà vững chắc. Lẳng lặng nâng người dậy, mái tóc đen huyền lộn xộn rủ xuống, con ngươi trong suốt ngưng nhìn người đang an giấc ngủ say bên cạnh.
Tối hôm qua sau khi bị Thiên Dương kéo vào nhà, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ ném mình lên giường rồi cũng tự nằm xuống, ôm chặt lấy y, cứ như thế đến hừng đông.
Hình như đã lâu chưa được nhìn thấy gương mặt an tường hay mỉa mai của Thiên Dương, Giới Nghi