Edit: mèo suni
Buổi sáng hôm sau, Mộ Hải Nghị và Tâm Đồng đi xuống sảnh lớn của khách sạn ăn sáng.
Anh nhìn bộ dạng mất hồn và gương mặt thiếu sức sống của cô, nhịn không được hỏi: "Tối hôm qua không ngủ sao?"
"Đúng vậy." Tâm trạng rối đến như vậy, sao có thể ngủ ngon được?
"Tại sao không ngủ được, không phải tôi đã đồng ý sẽ không ly hôn với cô rồi sao?" Hay là vì việc lựa chọn giữa Phương Hữu An và cha mẹ mình quá khó khăn nên cô mới có thể đau khổ như vậy?
"Không liên quan đến việc đó." Đầu sỏ khiến cô ngủ không tốt chính là anh.
"Nếu không ly hôn, mấy ngày này cô muốn ở cùng hay tách nhau ra?" Mộ Hải Nghị quan sát phản ứng của cô.
Cô thở sâu: "Tuỳ anh, anh vui là được, chỉ cần đừng vạch trần mọi chuyện trước mặt cha mẹ tôi là được."
"Vậy tách nhau ra đi." Anh nuốt xuống một ngụm cà phê.
"Anh....Hôm qua anh thật sự quên cuộc hẹn của chúng ta sao?" Rõ ràng nhìn thấy anh ở chung với cô gái khác, nhưng Tâm Đồng vẫn muốn hỏi.
"Tôi thật sự quên mất, cuộc hẹn gì?" Anh nhíu mày, tròng đen trong mắt ánh lên ý cười.
"Anh....." Cô đưa mắt nhìn xuống dưới, nước mắt dần xuất hiện trên đôi con ngươi: "Được, tôi đã biết, xem ra tôi suy nghĩ quá nhiều rồi."
Cô lấy đĩa, ăn một cái bánh nướng nhỏ, trái tim Mộ Hải Nghị như bị đá đè nặng, anh đứng lên: "Tôi đi toilet."
Tâm Đồng biết anh không muốn nhìn bộ dạng sa sút của cô, nhưng cô không thể giả vờ kiên cường nổi.
Đột nhiên, cô nghe thấy một bài hát, thì ra Mộ Hải Nghị đi vào toilet nhưng không mang theo điện thoại.
Vốn dĩ cô không nên nghe máy, nhưng nó vẫn reo không ngừng, sợ ảnh hưởng đến người khác dùng bữa, cô đành phải nghe máy: "Alo, Mộ Hải Nghị tiên sinh không có ở đây, không biết ngài là ai? Tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy."
"Anh ấy không có ở đó sao? Không sao cả, phiền cô chuyển lời cho anh ấy, tôi là nam sinh xếp phía sau anh ấy để mua vé vào hôm qua, tôi gọi đến để hỏi anh ấy một ít việc." Giọng nói trẻ trung vang lên.
"Xếp phía sau anh ấy để mua vé..." Trong lòng Tâm Đồng căng thẳng: "Mua vé gì?"
"À! Chính là vé vào cửa buổi diễn tấu Saxophone!" Nam sinh tiếp tục nói: "Chúng tôi đều đến xếp hàng từ khi mặt trời chưa ló dạng, may mắn mua được vé, buổi diễn tấu đó thật hoàn mỹ! Nhưng mà, tôi thấy anh ấy vẫn luôn chờ ở ngoài không vào, không biết đang đợi ai?"
"Cậu chắc chắn là Mộ Hải Nghị?"
"Tôi chắc chắn, chúng tôi xếp hàng hai mươi bốn giờ, Mộ đại ca còn đánh bọn mua vé rồi bán lại với giá cao, trờ thành anh hùng...."Cậu càng nói càng hăng say.
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời với anh áy."
"Cảm ơn cô! Nói với anh ấy chỉ cần gọi lại số này là được."
Chờ nam sinh kia cúp điện thoại, tay Tâm Đồng cầm điện thoại nhịn không được run rẩy, tại sao Mộ Hải Nghị lại gạt cô? Nếu vì cô mà xếp hàng lâu đến vậy, nên để cô biết chứ!
Đột nhiên, cô nhớ đến lúc mình và Phương Hữu An tìm anh ở bên ngoài thính phòng, anh luôn chờ ở ngoài chắc đã nhìn thấy việc đó, mới nói ra nhiều lời kì quái như vậy!
Lúc cô đang suy nghĩ, cảm xúc trong lòng đang hết sức rối ren, Mộ Hải Nghị đã trở lại.
Anh ngồi ở trước mặt cô thật lâu, thấy cô ngây người, nhịn không được mở miệng: "Cô làm sao vậy?"
"À, không có việc gì...."
Đột nhiên, anh nhìn thấy điện thoại của mình ở trước mặt cô, lại hỏi: "Điện thoại của tôi?"
"Lúc nãy nó reo liên tục, tôi sợ ảnh hưởng đến người khác, cho nên mới bắt máy." Cô nâng mặt lên, con ngươi óng ánh nhìn thẳng anh.
Mộ Hải Nghị nghi ngờ hỏi: "Tại sao cô lại nhìn tôi như thế? Là ai gọi tới?"
"Đối phương nói cậu ta là nam sinh xếp phía sau anh để mua vé, muốn anh gọi lại cho cậu ấy." Nói xong, ánh mắt của cô càng âm u.
Hô hấp Mộ Hải Nghị cứng lại, sau đó ánh mắt ảm đạm: "Tôi không biết cậu ta là ai, tôi ăn no rồi, đi trước đây."
"Chờ một chút!" Lăng Tâm Đồng gọi anh lại, âm lượng lớn khiến người khác chú ý: "Tại sao anh lại gạt tôi, tại sao không thừa nhận có đi mua vé?"
"Cô làm gì vậy?" Anh ngượng ngùng nhìn mọi người xung quanh.
"Chỉ cần anh trả lời tôi, tại sao?" Đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt, mắt nhìn chằm chằm anh.
Thấy cô đã mất khống chế, Mộ Hải Nghị không muốn khiến cô mất mặt trước nhiều người, vì thế nắm lấy tay cô: "Đi với tôi."
"Không cần trốn tránh!" Cô ném tay anh ra: "Một người đàn ông vì tôi xếp hàng hai mươi bốn giờ, chỉ vì mua vé để tôi đi nghe diễn tấu, nhưng cái gì tôi cũng không biết, chỉ biết oán trách anh...." Nói xong, nước mắt cô rơi xuống: "Hôm qua tôi thật sự vội vã trở về, nhưng lại bị kẹt xe, thật xin lỗi."
"Không cần, đừng nói xin lỗi, đã là chuyện của quá khứ, nhắc lại cũng vô ích." Thì ra vì áy náy nên cô mới lộ ra vẻ mặt đau dien%dan^lequydon khổ như vậy, Mộ Hải Nghị cười tà tứ: "Lại nói, vì cô thất hứa, khiến tôi gặp được một cô gái thật xinh đẹp, đồng ý ở cùng với tôi
một đêm."
Nghe anh nói như vậy, cả người Tâm Đồng cứng đờ, đột nhiên nhớ tới cô gái mình nhìn thấy ở phòng anh vào tối hôm qua.
Nháy mắt, dường như cô nghe được tiếng lòng mình vỡ nát: "Tôi muốn biết, anh xem tôi là gì?" Bạn bè? Vợ? Hay chỉ là một người không quan trọng bước qua cuộc đời anh?
"Tại sao lại hỏi như vậy?" Nếu trong lòng không có anh, cô không nên hỏi như vậy.
"Tôi chỉ muốn biết thôi." Tâm Đồng khăng khăng nói.
Anh không trả lời.
"Chẳng lẽ chỉ là một người qua đường?" Giọng nói cô như vỡ vụn.
Mộ Hải Nghị nhìn gương mặt đang khóc của cô, nháy mắt mờ mịt, cô không yêu anh, sao phải để ý anh xem cô là hoàng hậu, công chúa hay là người qua đường?
Hoặc là lòng tham của phụ nữ, cô không yêu anh nhưng muốn khống chế anh, muốn giống như trước kia!
"Bạn bè, có được không?" Anh bị buộc trả lời.
"Nếu là bạn, tại sao không nói thật?" Cô truy hỏi lần hai.
"Tại sao tôi phải nói thật?" Anh bị cô ép đến nóng nảy: "Để cho cô lại giễu cợt tôi, trêu đùa tôi? Không, tôi sẽ không như vậy."
"Rốt cuộc anh đang nói cái gì?" Tâm Đồng hoàn toàn không hiểu ý của anh.
"Dù sao....Mọi chuyện cũng đã qua rồi, nói gì cũng không cần thiết nữa." Anh xoay người đi lên cầu thang: "Tôi về phòng thu dọn đồ đạc, cô cũng có thể đi tìm cậu ta."
"Anh muốn tôi đi tìm ai?" Cô hỏi.
"Đương nhiên là Phương Hữu An, cậu ta đã đuổi theo đến đây, cô có thể đi với cậu ta! Coi như chúng ta đã li hôn, chỉ không ký tên, cô được tự do!" Mộ Hải Nghị nói một câu, làm Tâm Đồng đau một hồi.
"Tối hôm qua anh nhìn thấy tôi ở bên cạnh anh ta đúng không? Thật ra....Tôi chỉ muốn giúp đỡ anh ta thôi, anh ta nói có một chút công việc không hiểu, muốn tôi đi cùng anh ta đến công xưởng, tôi không nghĩ sẽ tới trễ đến vậy." Cô vội vã giải thích.
"À! Cậu ta tìm cô hỗ trợ? Chẳng lẽ anh ta không hiểu nghiệp vụ của công ty nhà mình?" Anh cười lạnh lùng, căn bản không tin.
"Lúc làm việc, Phương Hữu An không bao giờ chú ý, thật sự không mấy quan tâm tới chuyện của công ty." Nói điều này, cô cũng không biết dien%dan^lequydon nên làm gì để giải thích cho Phương Hữu An.
"Đó là đặc quyền của thiếu gia sao? Làm việc thì lười biếng, không cần quan tâm chuyện gì cả, hừ!"
"Anh cũng biết từ nhỏ anh ta đã vậy, trước kia anh cũng thường nói anh ta như vậy, nhưng anh ta không sửa."
"Chuyện của cậu ta tôi không quan tâm, mà qua hệ của anh ta và cô cũng không liên quan đến tôi!" Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng: "Cô đi tìm anh ta đi!" Nóng xong, nhanh chóng rời đi.
Tâm Đồng vẫn luôn đi ở phía sau anh, thấy anh sắp đi vào phong, cô biết chỉ cần anh trở về phòng, quan hệ của bọn họ đến đây là kết thúc, không thể nào hoà giải.
"A!" Tâm Đồng thét lên một tiếng.
Tiếng thét đó cũng níu được bước chân của Mộ Hải Nghị, anh quay đầu lại hỏi: "Cô bị làm sao vậy?" Cô lắc đầu: "Đột nhiên bụng hơi đau, tôi phải về phòng nghỉ ngơi."
Anh lo lắng đi về phía cô: "Cô không sao chứ? Có muốn đi khám bác sĩ không?"
"Không cần!" Cô vội vàng từ chối, tránh cho lúc đó bị vạch trần, mặc dù cô làm vậy là không đúng, nhưng cô bất chấp tất cả. "Anh muốn đi thì đi đi! Không cần xen vào việc của tôi, tôi sẽ không đi khám bác sĩ, cũng không đi tìm Phương Hữu An." Vẻ mặt cô buồn bã.
"Vì sao?"
"Dù sao tôi cũng không cần, anh không cần hỏi nhiều như vậy." Dù anh không yêu cô, cũng không thể ép buộc cô bên nhau với người khác.
"Không cần, tôi không đi, tôi cùng cô về phòng nghỉ ngơi."
Cô lắc đầu, nhìn anh: "Nếu anh không muốn tôi đi theo anh, anh cũng không cần quan tâm tôi, anh cứ bước trên cuộc sống của anh, tìm cô gái mà anh thích đi." Tuy không biết cô gái trong lòng anh là ai, nhưng Lăng Tâm Đồng đã quyết định, cô phải bắt anh nói rõ mọi chuyện.
"Được rồi! Vậy cô muốn thế nào?" Anh không thể không đầu hàng.
"Nói cho tôi biết, anh định đi đâu?" Cô hỏi.
"Tìm bạn học cũ." Rời khỏi Đài Loan nhiều năm, trong lúc đó anh vẫn giữ liên lạc với một người bạn trong nước, cậu ta ở Cao Hùng, anh muốn đến thăm cậu ta.