Sông Giang dưới màn đêm thật trầm lắng và yên tĩnh.
Cô ngước mắt lên, bỗng thấy cầu vồng ngũ sắc lóe lên ở xa xa bờ bên kia.
”Đáng tiếc.” Người đàn ông đứng bên cạnh cô khẽ mỉm cười.
”Cái gì?” Rượu đỏ làm say lòng người, cô có chút mơ màng chớp mắt mấy cái.
”Vì sao không để tôi và em thân thiết như vậy ngay từ thời đại học.” Người đàn ông tỏ vẻ tiếc hận.
”À.” Gió phả hơi lạnh xuyên qua giữa hai người, thổi bay tóc của cô. “Chắc
lúc học đại học em là người không có sức hấp dẫn nhất trong đám nữ sinh, số lần người ta yêu đương cũng đã đạt tới con số mười, còn em ngoại trừ một trò cười không bệnh mà mất thì ngay cả một bó hoa hồng cũng không
nhận được.”
”Thời điểm đó yêu đương càng giống như là trò chơi ghép đôi ngây thơ, người tu thành chánh quả cũng không nhiều.”
”Cám ơn đã an ủi.” Cô nhếch miệng.
”Sự thật là vậy. Huống chi em cũng không hề thiếu sức hấp dẫn. Theo tôi được biết thì không ít nam sinh có cảm tình với em.”
Mắt cô cong lên, nói lời tự giễu: “Những nam sinh ‘có tình cảm với em’ đều bận rộn học lên cao sao?”
”Bọn họ ư, còn không phải là bởi vì......” Lời của anh đứt đoạn giữa
đường, anh nhìn thấy cô đang nhìn mình với con ngươi đen nhánh thì cười
nói: “Gió nổi lên rồi, chúng ta mau trở về đi.”
”Đỗ Tùng.” Cô nhìn bóng lưng của anh, khẽ gọi một tiếng.
Dưới ánh trăng có chút mờ ảo, người đàn ông kia xoay nghiêng người lại. Anh đứng trước mặt cô không xa, trong sáng và dịu dàng.
Cô siết chặt quyền, giống như đã dùng hết hơi sức toàn thân.
Cô nghe thấy giọng nói của mình thật yếu ớt và có chút run rẩy rất nhỏ, giống như một cánh hoa rời cành bay xuống giữa mặt hồ.
”Em rất thích anh.”
......
Cả thế giới bỗng đổ ập xuống, vang lên những âm thanh chói tai và sắc bén, bầu trời vỡ thành những mảnh thủy tinh sáng long lanh và rơi xuống từ
trên cao, trước khi bị đâm thủng, Hàn Đan chợt mở mắt ra.
Đồng hồ báo thức ở đầu giường reo vang đinh tai nhức óc.
Thì ra là mộng.
Khi đó, nơi đó, người đó, cảnh đó đã xuất hiện trong hồi ức của cô vô số
lần, nó cắm rễ trong trí nhớ của cô bằng một loại phương thức vừa dịu
dàng vừa khắc sâu, xóa mãi không được.
Trong hiện thực, từ đầu
đến cuối cô vẫn chưa từng nói câu “Em thích anh” ra khỏi miệng, rốt cuộc cảnh trong mộng lại thành toàn cho cô.
Nếu như lúc ấy cô nói ra, liệu kết cục có thể thay đổi hay không?
Cô đã vô số lần tiếc nuối vì điều đó, và cũng vô số lần khuyên mình nên thoải mái.
Đúng lúc Hàn Đan đang nhìn chằm chằm trần nhà rồi rơi vào áp suất thấp thì chợt có người phất phất tay ở trước mắt cô.
”Từ từ hưởng thụ ngày nghỉ cuối cùng của cậu đi, mình đi làm đây.” A Khiết
hong khô sơn móng tay, soi gương sửa sang lại cổ áo, xỏ chân và đôi giày cao gót nhỏ nhắn rồi hấp tấp ra ngoài.
Cơn buồn ngủ biến mất. Hàn Đan bò dậy lục tung khắp nơi để tìm sữa tươi, sau đó ngậm bánh bao leo lên mạng.
Hiện tại đang là sáng sớm nên《 Lục giới 》có vẻ hơi yên tĩnh.
Thành Thiên Hương trải qua một đêm tu sửa, nay đã hoàn toàn khôi phục nguyên
trạng. Mặt trời buổi sớm chầm chậm nhô lên từ phía chân trời bị tường
thành che kín, mấy quầy hàng trên con đường thuộc khu phố buôn bán vẫn
chưa tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Hàn Đan nhìn thấy avatar màu
xám của Hà Xử Phong Lưu nằm yên lặng trong danh sách bạn bè thì không
khỏi bật cười. Cô đã bắt đầu bất tri bất giác tìm anh sau khi login, rốt cuộc thì cái thói quen này là tốt hay là không tốt đây.
Mở danh
sách nhiệm vụ ra, ánh mắt của cô bị đóng đinh trên một nhiệm vụ khiêu
chiến màu tím ở trong đó. Tiền bạc nhiều,
lượng kinh nghiệm lớn, còn có
cả vòng tay phẩm chất cao được gia tăng thuộc tính ngẫu nhiên...... Phần thưởng này khiến cho Hàn Đan phải nuốt nước miếng. Có cái gọi là
thấy lợi tối mắt, bạn nhỏ Liên Cơ nhanh chóng nhảy lên con lừa Tiểu Mao
chạy thẳng tới bản đồ có quái nhiệm vụ hoàn toàn không hề chú ý tới nhắc nhở ở phía sau ghi độ khó của nhiệm vụ là bốn sao.
Vịnh Bích
Thủy là một vùng nước cạn, sinh vật sống ở đó là một đám binh tôm tướng
cá đáng yêu và một vị Long Vương Thái Tử phong lưu phóng khoáng...... Này này, con quái có cái đầu mang hình dáng giống như tuần lộc gì
gì đó thật sự đúng là Long Vương Thái Tử sao?
Liên Cơ mắt to
trừng mắt nhỏ với con quái vật mặt mũi hung tợn mà nhiệm vụ yêu cầu,
nhưng đối phương chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ném ra một câu: “Lớn mật! Lại dám mơ ước khuôn mặt xinh đẹp của bổn điện hạ!” Nói xong bèn vung tay
áo rộng lớn lên gọi hai con Thủy Long ra đánh về phía Liên Cơ. Hàn Đan
chưa kịp chuẩn bị thì đã bị câu nói kia trấn áp, sau khi chống cự được
mấy giây lập tức ngã xuống đất bỏ mình.
Con quái vừa tự luyến vừa cuồng lại này lại có thể tự động chuyển thành quái chủ động à? Quả
nhiên, nhiệm vụ có phần thưởng phong phú đều không dễ thành công như
vậy. Người nào đó tiếp thu giáo huấn, sau khi sống lại lập tức đi mua
một đống Huyết Dược trước, sau đó lại điều chỉnh trạng thái thật tốt rồi dũng cảm tiến lên.
Ba mươi
giây sau, một giọng nữ thê thảm vang vọng khắp Vịnh Bích Thủy, Thái tử
điện hạ vô cùng xinh đẹp lại đạp lên thi thể của cô thêm lần nữa.
Hàn Đan nhìn về phía thanh kinh nghiệm chỉ trong mấy phút đã hạ thẳng xuống 16% mà tức giận sôi gan. Để không dẫm vào vết xe đổ của hai lần trước, cô đã quyết ý bỏ ra nhiều tiền mua mấy tờ Phù Hồi Hồn ở trên chợ sau đó cắn răng nghiến lợi trở lại chốn cũ.
(Chú thích của tác giả: Phù Hồi Hồn là vật phẩm tiêu hao, khi sử dụng Phù Phục Hoạt để sống lại sẽ không bị rớt kinh nghiệm)
Lần này cô đã có kinh nghiệm, cứ đánh mấy cái lại chạy hai bước, đợi qua
thời gian cold-down của Thuốc bổ huyết thì lại nhào tới lần nữa.
Mắt thấy cột máu của quái vật dưới thế đánh lâu dài của cô đã sắp cạn đáy
thì Hàn Đan vui đến nỗi đuôi lông mày cũng cong lên. Nhưng không ngờ cặp mắt của Thái tử điện hạ lại đột nhiên ửng đỏ, sau đó hét lên một câu
thật thê lương: “Bổn điện hạ thà chết không theo!” Một làn khói xanh hóa thân thành Kim Long bay thẳng về phía Liên Cơ gây ra một trận quấy
nhiễu mãnh liệt. Biến hóa lần này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hàn
Đan, thân thể nhỏ bé của Liên Cơ miễn cưỡng chống đỡ được hai cái, cực
nhọc tăng máu rồi lại bị Kim Long cuốn lấy không thể động đậy, rốt cuộc
màn ảnh tối sầm lại, tiếp tục bỏ mạng lần thứ ba.