Editor: Xám
Thì ra cũng có chuyện nằm ngoài tính toán của anh nhỉ.
Nhìn chút bất ngờ thoáng chốc trên khuôn mặt người đàn ông đối diện, khóe miệng Hàn Đan nhếch lên một độ cong. Độ cong đó lan ra trên khuôn mặt, khuếch đại, cuối cùng hóa thành một tiếng cười nhạo ở bên môi.
Trong phòng ăn mênh mông, hiện ra càng đột ngột hơn.
"Ngài Tần nói đùa rồi." Cô chuyển hướng sang Tần Tụng, chậm rãi mở miệng, trong giọng nói không có chút độ ấm nào: "Chúng ta giao dịch công bằng theo như nhu cầu, huống chi ngài ký kết nhanh nhẹn ra tay hào phóng, đối với tôi mà nói thật sự là đại quý nhân có thể gặp nhưng không thể cầu, sao có thể oán hận." Tạm dừng một chút, mày mắt cong lên: "Nếu như không phải vì giữ lại một quả thận để sống, tôi thật sự muốn buôn bán thêm lần nữa với ngài."
Giờ phút này, nhìn từ góc độ của Tị, nụ cười mỉm xuất hiện trên khuôn mặt cô gái trẻ tuổi đó giống như vui vẻ trò chuyện khi đang tham dự một cuộc đối thoại thú vị, không có một phân một hào miễn cưỡng và ra vẻ nào.
Mà ánh mắt cô lại lạnh lùng, giống như khung cửa sổ đã nhuốm sương mỏng.
Có vật gì đó bị nhốt ở bên trong, lại nhìn không rõ.
Cô cứ cười như vậy, dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nhắc lại quá khứ cần phải kiệt quệ dũng khí để quên đi. Giống như bàn tay nắm chặt đến mức bị dây cung cắt cho máu tươi đầm đìa đột nhiên buông lỏng ra, tên rời dây cung, vết thương chồng chất.
Tần Tụng cau mày ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Trên mặt Thẩm Luật là biểu cảm kinh ngạc đông cứng chưa bao giờ xuất hiện.
Trong nơi mênh mông yên tĩnh này, tất thảy đều đã ngừng lại, chỉ có chiếc đồng hồ để bàn giả cổ kiểu Anh vẫn đang nhích qua nhích lại từng giây một, phát ra tiếng “tích tắc” rất khẽ.
Giống như trái tim ai đó đập, hết nhịp này đến nhịp khác.
Những vết thương đã trải qua, đã cố gắng quên đi, không ngừng che giấu, hiện giờ lại hiện ra trước mắt lần nữa, lại phát hiện thì ra những đau đớn đó chưa từng giảm đi một phần, chỉ là thời gian đã gây mê mình, quên mất chúng vẫn tồn tại.
Còn có thể nhớ đến khi tỉnh lại, cả thế giới trước mắt mang màu trắng.
Đau đớn trằn trọc lặp đi lặp lại trong người.
Từng giọt chất lỏng trong suốt truyền vào cơ thể.
Tiếng khóc thút thít đè nén trong đêm tối vì cô đơn và sợ hãi.
Thẩm Luật, anh dùng tôi làm mồi nhử tiếp cận Tần Tụng, nhưng không biết ở bên ngoài lớp quan hệ huyết thống mỏng như cánh ve kia, còn có vết sẹo xấu xí khắc sâu trong xương cốt.
Anh tự tay đẩy tôi về phía người mà cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại nữa.
Nếu đã vậy, sẽ cho anh xem.
Tôi xé rách vết sẹo vén máu thịt ra, cho anh thấy những nỗi đau từng để lại dấu vết trong cuộc đời tôi.
Tần Tụng ho nhẹ một tiếng: "Tử Thuần nghe nói con ở đây, muốn gặp con một lần."
"Tôi cho rằng người ba có trách nhiệm như ngài tuyệt đối sẽ không để tên tôi xuất hiện trong thế giới của con trai ngài."
"Quả thật, ta chưa từng nhắc với thằng bé. Nhưng nó đã tra ra được tư liệu của con."
"Vậy đúng là rất hiếm thấy. Hiển nhiên bên cạnh tổng giám đốc Tần đều là người khá đáng tin, ai lại không cẩn thận lỡ miệng như vậy." Cô nhíu mày mỉa mai: “Chẳng lẽ có đã chán sống, ngày ngày cầm hình của tôi lắc lư trước mặt cậu Tần hay sao?"
Im lặng giây lát.
"Ta trở thành cổ đông của KL, là vào mùa thu ba năm trước." Giọng nói Tần Tụng trầm thấp.
Khóe môi Hàn Đan cong lên: "Tổng giám đốc Tần muốn nói cho tôi biết, để giữ một viên chức nhỏ không cầu tiến bộ, đến muộn về sớm ở lại KL, ngài đã hao tốn rất nhiều tâm sức, hay là muốn nói bởi vì thương hại, không thể không ở trong góc tối giơ tay cứu giúp kẻ vô dụng mang gen của ngài?"
"Bởi vì lòng ta có cảm giác mắc nợ, với con." Người đàn ông đã qua năm mươi nhìn cô gái ngồi ở gần mà tựa như xa tận chân trời, cười khổ: “Con nói không sai, ta là kẻ ích kỷ hèn hạ không từ thủ đoạn. Khi ta dùng khoản nợ của Hàn Kỳ Trung uy hiếp con ký tên lên thỏa thuận hiến thận, ta đã vĩnh viễn mất đi tư cách làm ba con rồi. Ta chưa từng hối hận vì bất kỳ chuyện gì, bao gồm cả đuổi mẹ con đi. Nhưng chỉ riêng con, lòng ta thấy day dứt." Ông ta hơi dừng lại một chút: “Tử Thuần rất khác ta, thiện lương đơn thuần. Ta vẫn luôn không nói chân tướng với nó, bởi vì ta hi vọng ít nhất trong mắt nó, ta có thể trở thành một người ba tốt."
Khi nghe thấy câu cuối cùng, rốt cuộc di@en*dyan(lee^qu.donnn) nụ cười Hàn Đan duy trì rất lâu đã có vết nứt.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Giống như đứng ở trên hành lang rất xa nhìn ba mẹ người khác cúi người mở rộng vòng ôm, cười ôm đứa con của mình đi.
Giống như mình không mang ô lưng đeo cặp sách một mình đi dưới mưa, sau đó dừng chân trước tủ kính có bánh ngọt và kẹo bao bì tuyệt đẹp.
Giống như nửa đêm sợ hãi không dám đi toilet, ru rú trong chăn run lẩy bẩy nhưng không có ai bầu bạn.
Giống như căng thẳng ngẩng đầu nhìn người chú hòa nhã nhưng dù thế nào cũng không gọi ra được tiếng “ba”.
Bởi vì trong cuộc đời này đã thiếu mất người đàn ông gọi là ba kia, cho nên tất cả đều bắt đầu trở nên không trọn vẹn như vậy.
Từng có nhiều huyễn tưởng về ông như vậy, thậm chí hư cấu cho ông nhiều nỗi khổ tâm như thế.
Mà vào khoảnh khắc ông xuất hiện ở trước mặt tôi, toàn bộ vui sướng còn chưa nói nên lời, ông lại dễ dàng đánh vỡ nó.
Ông đã có gia đình hoàn chỉnh, ông đã có đứa con kế thừa mang họ ông, để nó xuất hiện lần nữa trước mặt tôi, ông cần một quả thận khỏe mạnh phù hợp để kéo dài sinh mệnh của nó.
Bởi vì ông yêu nó.
Vật đổi sao dời, cuối cùng ông đã trở thành một người ba tốt.
Vậy mà đáng tiếc là, tôi lại trở thành vật hi sinh trước khi ông học được làm một người ba tốt như thế nào.
"Áy náy vậy sao?" Đôi môi giống như đã cứng đờ, chữ nhả ra
mang theo giọng mũi khô khốc, mà nụ cười lại nở rộ giống như một đóa đồ mi: “Vậy thì trả lại cho tôi đi, dùng cổ phần trên tay ông."
"Hàn Đan!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Thẩm Luật bất thình lình đứng dậy giống như không tin nổi.
Tần Tung cau mày thật chặt.
"Đủ rồi." Người đàn ông trẻ tuổi đi nhanh về phía cô, túm lấy cổ tay cô: “Chúng ta đi thôi."
Vậy mà cô linh hoạt dứt khoát vùng thoát khỏi tay anh, dùng sức lực rất lớn, hất lên lưng ghế dựa, phát ra tiếng động nặng nề.
"Không muốn sao?" Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt anh, nhìn về phía Tần Tụng.
"Hẳn là con biết cậu ta vì cái gì mới......" Lời Tần Tụng bị cắt ngang.
"Tôi yêu anh ấy." Nét mặt Hàn Đan bình tĩnh tựa như mặt hồ tản đi sương sớm.
Câu nói này, có thể là thổ lộ.
Có thể là trần thuật.
Có thể là khẩn cầu.
Cũng có thể là lời nói dối.
Tất cả mọi người không hề bị mắc lừa, nhưng lại có thứ gì đó quay cuồng trong lòng, mang theo chiếc gai, vẽ ra từng vết máu.
Bàn tay Thẩm Luật muốn kéo cô rời đi, cuối cùng chậm rãi buông ở bên người.
Dường như Tần Tụng khẽ thở dài một hơi, nói: "Được."
Tị mở cặp hồ sơ trong tay ra, đặt nghiêm chỉnh trước mặt ông.
Nhìn cây bút vẽ ra vết tích màu đen trên giấy, Hàn Đan quay người đi ra phía ngoài.
Không phải là không hiểu ý nghĩa Tần Tụng bảo cô xuất hiện ở đây.
Không phải không rõ mục đích ông cẩn thận thăm dò vạch trần Thẩm Luật.
Nhưng đã quá mệt mỏi rồi.
Những bi thương thống khổ thật thật giả giả kia đều nên dừng bước tại đây.
Sẽ không lặp lại nữa.
Bên ngoài, ánh nắng khuynh thành.
Gió biển tươi mát lướt nhẹ qua tứ chi lạnh lẽo và gò má cứng đờ của cô.
Hàn Đan híp mắt ngẩng đầu, có chim biển bay qua bầu trời xanh đến tận cùng.
Một nơi rất đẹp..
Nhưng không muốn ở lại một giây nào nữa.
"Hàn Đan."
Giọng nói vang lên ở phía sau, quen thuộc lại xa lạ.
"Hợp đồng đã ký xong rồi, hẳn là ngài Thẩm có rất nhiều chuyện cần làm mới đúng, sao còn có thời gian rảnh lãng phí trên người tôi?” Cô nhìn người đàn ông chắn ở trước mặt cô, hỏi.
Anh im lặng nhìn cô, hỏi: "Tại sao phải làm như vậy?"
"Không có nguyên nhân.” Cô nhìn thẳng vào anh: “Tôi khác anh, không phải làm chuyện gì cũng sẽ có cái gọi là nguyên nhân. Cho dù là bán thận trả nợ thay dượng, hay là bây giờ lấp liếm thành toàn cho anh, đều không có lý do. Tôi đơn giản quen rồi, không học được cách suy nghĩ phức tạp đó." Cô thở ra một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Nếu như anh đuổi theo ra đây là để nói lời cảm ơn hay xin lỗi…”
"Anh không muốn nói xin lỗi với em." Anh đột nhiên đưa tay, kéo cô vào trong lòng. Người đàn ông luôn luôn bình tĩnh cũng sẽ có lúc không dứt khoát nổi. "Anh đã từng nói, muốn bám lấy em không buông. Anh cũng hi vọng, câu “rất yêu nhau” hôm nay không phải là một lời nói dối, mà là một dự đoán. Anh không thể đoán được mọi thứ đã xảy ra ngày hôm nay, nhưng nếu như em bằng lòng tin tưởng anh......"
"Tôi không bằng lòng." Cô ngắt lời anh, đứng buông thõng hai tay trong khuỷu tay anh: “Mấy ngày nay, cuộc sống đẹp như mơ vậy, cho dù quá trình tỉnh lại khó chịu một chút, nhưng vẫn phải cảm ơn anh đã tận tâm tận lực diễn một màn kịch như vậy. Khi nghe anh nói những lời tâm tình, đầu luôn tỉnh táo mà tim vẫn cảm thấy rất hạnh phúc." Cô rũ mắt: “Nhưng bây giờ lại cảm thấy hối hận, nếu như không đến đây thì tốt rồi, nếu như không gặp phải anh thì tốt rồi. Vậy thì sẽ không cảm thấy đau lòng và thất vọng sau khi vui vẻ. Rất xin lỗi, tôi không thể tiếp tục hoàn toàn tin tưởng anh sau khi bị lợi dụng được, cũng không thể không nghe không nhìn không hỏi đi lên phía trước theo bước chân anh được. Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, điều luôn mong muốn chỉ là sống qua từng ngày thật bình thường, sau đó tìm một người bình thường để yêu nhau một cách bình thường."
Thẩm Luật chậm rãi buông lỏng cánh tay ra.
Lệ đầy vành mắt nhưng vẫn mỉm cười, trên mặt cô có vẻ kiên quyết anh chưa từng nhìn thấy.
Mà trái tim anh, dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, rối loạn hô hấp.
"Vậy thì, tôi đi trước." Cô nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng gầy yếu kia bước từng bước ra xa, phảng phất như sắp ra khỏi thế giới của anh.
Thẩm Luật đứng tại chỗ đột nhiên Dieenndkdan/leeequhydonnn bước nhanh đuổi theo hướng của cô, vào khoảnh khắc tay phủ lên vai cô, Hàn Đan lại bị người ta kéo sang phía bên kia.
Đồng thời còn có giọng nam không kiên nhẫn lâu ngày không gặp vang lên.
"Lâu như vậy không trở lại, em muốn bỏ đói chết ông đây sao?"