Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 46: Thanh niên 2B rất vui sướng


trước sau

*Thanh niên 2B: chỉ thanh niên có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa có kỷ luật, vì nước vì dân, cống hiến hết sức mình cho xã hội.

Editor: Xám

Đi ra bên ngoài cửa công ty, Hàn Đan không nhịn được ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt dừng ở nơi nào đó trên tầng bảy.

Toàn bộ những thứ bên trong lớp bình phong thủy tinh màu lam đậm, không thể nhìn thấy gì nữa. Trong lòng có chút rối bời, lộ ra buồn bã vụn vặt. Chính vào lúc cô sử dụng tâm tình thiếu nữ buồn thu thương xuân vẫn chưa biến mất hoàn toàn, phía sau truyền đến giọng nói "Nếu như vẫn chưa nhìn đủ, anh cho người bắc ghế để em ngồi nhìn".

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Tiêu và Kỷ Vân Dực dựa ở bên xe.

"Sao các anh lại ở đây?"

"Đi ngang qua." Kỷ Vân Dực liếc cô một cái.

"Vậy sao? Chẳng phải có người kéo tôi từ trong chăn ra sau đó lái xe đến đây....." Lạc Tiêu còn chưa nói hết lời đã bị bịt miệng, còn bị kẹp cổ vô cùng độc ác.

Vào khoảnh khắc đôi uyên ương đồng tính luyến ái ôm nhau, uyên ương bên cạnh ho nhẹ một tiếng: "Nơi đông người, chú ý hình tượng."

"Cậu có thể cút đi." Nam biến thái buông nam yêu nghiệt ra, giũ cổ áo.

"Thật là vô tình mà." Đôi mắt hoa đào của Lạc Tiêu cười đến mức ánh sóng mênh mang, ném chìa khóa xe trong tay cho Hàn Đan, nói: "Đừng cho cậu ta đụng vào tay lái, bằng lái xe của cậu ta bị thu hồi rồi."

"......" Người nào đó không hề chuẩn bị bị chìa khóa xe đập vào, nghẹn lời.

"Tôi đi trước đây. Bye." Lạc Tiêu huơ huơ ngón tay, quay người lên một chiếc xe Mecerdes Benz màu đen.

"Còn không lên xe?" Thấy cô vẫn sững sờ, Kỷ Vân Dực cau mày nói: “Buổi chiều cậu ta có việc, em lái xe đi."

"Này, từ lúc nào tôi đồng ý làm tài xế của anh chứ?" Hàn Đan lườm anh một cái: “Chẳng phải anh có một đám vệ sĩ áo đen sao, gọi một người bất kì đến lái xe là được rồi."

"Anh không thích bọn họ."

"Thôi đi, vậy anh thích tôi sao?" Không hề suy nghĩ buột miệng nói ra. Đến khi cô phản ứng kịp mình đã nói gì, đã là nước đổ khó hốt, trong lúc này quẫn bách xấu hổ vô cùng, hận không thể đánh mình hai ba cái.

Kỷ Vân Dực đứng ở bên xe rũ mắt mỉm cười, trèo lên bậc thềm đứng ở nơi cách cô hai bậc, hất cằm lên, cười như không cười híp mắt nhìn cô. Ánh mắt đó khiến người ta trở nên hoảng hốt không rõ lý do, Hàn Đan chỉ cảm thấy nhiệt độ trên má chợt tăng.

"Cái đó...... Ý của tôi là......" Cô khô khan định giải thích.

Lúc này chỉ mong sao Kỷ Vân Dực chuyển đề tài câu chuyện đi, hóa giải sự ngại ngùng này, không ngờ đối phương chỉ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, mang ý “Nói tiếp đi, anh xem em định hoàn thành lời đó thế nào”. Chỉ mới giằng co mười giây ngắn ngủi, cô đã khô cổ đỏ mặt.

Chỉ nghe người kia cười nhẹ một tiếng nói: "Để anh suy nghĩ một chút."

Suy nghĩ cái tên chết tiệt nhà anh...... Cô im lặng nghẹn lời. "Tôi về trước đây." Hàn Đan nhét chìa khóa trong tay vào ngực anh rồi chạy trối chết.

"Chưa nghe trả lời đã muốn chạy trốn sao?" Giọng nói của người đàn ông phía sau mang theo nụ cười.

"Đấy là tôi lỡ lời." Cô mặt đỏ cổ khàn, chỉ lo đi về phía trước.

"Anh không thể lái xe, em định vứt anh ở đây sao?"

"Ai quản anh chứ!"

Hàn Đan băng qua đường cái, đi một mạch qua hai giao lộ, lén lút quay đầu liếc một cái mới phát hiện người kia lại không hề đi theo.

Cô khẽ xì một tiếng, đi thêm vài bước, lại quay đầu. Vẫn không có.

Vì vậy, cô phát điên.

Người đàn ông biến thái đó đúng là......  phiền phức đến mức khiến người ta muốn xử lý bằng cục gạch mà mà mà! Dựa vào cái gì mà bà đây phải làm tài xế cho anh ta? Dựa vào cái gì mà bà đây phải chiều theo anh ta? Dựa vào cái gì mà một buổi trưa tốt đẹp dùng để sắp xếp suy nghĩ của mình phải bị hủy ở trong tay anh ta chứ?

Cô gãi đầu thành một đóa cúc Ba Tư, cuối cùng quay người lại, tức giận đi về.

Kỷ Vân Dực xuất hiện ở trong tầm mắt đang ngồi ở trên bậc thềm thứ mười, vắt cặp chân thon dài lên bậc thang, vô cùng thảnh thơi tán gẫu với mấy cô gái đứng bên cạnh.Tập trung nhìn kỹ, người đứng thẳng trong đó chính là cấp trên cũ Chu Duy An. Bên cạnh cô nàng là Diêu Lâm, còn có vài đồng nghiệp ở bộ phận hành chính, xem dáng vẻ là cùng trở về sau bữa trưa.

"Chị Đan!" Diêu Lâm mắt tinh đã phát hiện ra cô, biên độ vẫy tay lớn đến mức khiến người ta không ngăn cản được.

"Hi." Cô hối hận không dứt, tập trung nhếch lên một nụ cười.

Trông thấy cô, nụ cười vốn hớn hở rạng rỡ của Chu Duy An đã cứng lại trong nháy mắt, lập tức lại cười nói: "Hàn Đan, vết thương của cô đã tốt lên chưa?"

"Ừm, cảm ơn đã quan tâm." Cô vừa nói, vừa hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Vân Dực đang ngồi trên đất một cái. 

"Chị Đan, chị về thì xem như em được giải thoát rồi." Diêu Lâm túm lấy cô cọ cọ giống như chú cún nhỏ.

"A, chỉ sợ em phải thất vọng rồi, chị vừa mới chính thức từ chức." Cô đầy áy náy xoa xoa đầu cô bé.

Tin tức này quá đột ngột, ngay cả Chu Duy An vẫn luôn bình tĩnh cũng bị kinh ngạc.

“Tại sao lại như vậy?" Diêu Lâm mở to mắt lã chã chực khóc: “Đột ngột như vậy?"

"Quay về sẽ nói tường tận với em nhé." Cô muốn nhanh chóng thoát ra, duỗi chân đá vào người đàn ông trên mặt đất một cước, cắn răng nói: "Anh vẫn chưa chịu dậy sao?"

Một màn này khiến người ta mở rộng tầm mắt. 

Các nữ viên chức tinh anh giống như Chu Duy An, mặc dù năng lực làm việc như không đồng đều, nhưng đều luyện được một thân bản lĩnh phân biệt đàn ông. Giá đồng hồ, xe hơi phản ánh thực lực kinh tế của anh ta, màu sắc kiểu dáng và cách phối trang phục phản ánh phẩm vị của anh ta, biểu cảm trên mặt và cách thức nói chuyện phản ánh địa vị, tính cách của anh ta.

Người đàn ông trước mặt, ngoài chỗ ngồi khiến người ta có chút khó hiểu ra, không điểm nào không phải cực phẩm. Logo nhãn hiệu cao cấp không bắt mắt trên áo khoác ngoài, điện thoại xa xỉ bản số lượng có hạn tùy ý đặt ở bên người, và cả đôi giày kia, từng xuất hiện ở vị trí nổi bật trên tạp chí sản phẩm Italy.

Chắc chắn người này là một con rùa vàng. Cho nên cô ta mới tiến lên tiếp lời anh, hỏi anh tìm ai có chuyện gì. Không ngờ anh ngẩng mặt nở một nụ cười với cô ta, hỏi lại: "Không có chuyện gì thì không thể ngồi ở đây sao?" Dung nhan tuấn tú đó giống như cảnh xuân tháng ba, khiến người ta mờ mắt. Rùa vàng lại quen biết với con bé củi lửa như Hàn Đan. Điểm này khiến trong lòng Chu Duy An vô cùng bất bình.

"Chờ lâu quá, chân tê rần cả rồi." Kỷ Vân Dực nhếch môi cười, không hề đứng dậy.

Hàn Đan hận không thể tự chọc hai mắt. 

Rốt cuộc trong ánh mắt bán moe lộ ra vẻ xấu bụng đó có ý tứ gì? Vừa mới vui cười với một đám phụ nữ, bây giờ chân đã tê rồi? Anh sớm không tê muộn không tê vừa nhìn thấy tôi thì tê? Ý này là muốn bà đây đến đỡ anh? Nằm mơ giấc mộng xuân thu của anh đi!

Nhìn thấy đốm lửa bốc lên trong mắt cô, anh không nhanh không chậm nói một câu: "Anh đã nghĩ xong đáp án vừa rồi, muốn nói cho em bây giờ không?"

Hàn Đan chỉ cảm thấy trên trời đổ một thùng tuyết xuống, lạnh thấu tim từ trong ra ngoài, nhào lên đỡ cánh tay anh với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, lệ nóng quanh tròng: "Coi chừng, đừng ngã."

Chu Duy vô cùng khinh bỉ liếc cô một cái, ghen ghét trong lòng không ra khỏi miệng được, vì thế nói với vẻ sâu xa: "Hàn Đan, cô từ chức vì đứa bé sao?"

Hàn Đan sửng sốt. Kỷ Vân Dực đứng lại, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện.

Thấy giữa đầu lông mày anh có vẻ khó hiểu, Chu Duy An che miệng giả bộ lỡ lời: "Thì ra...... Thật xin lỗi, tôi cho rằng anh biết chuyện Hàn Đan là bà mẹ chưa kết hôn."

Hàn Đan dở khóc dở cười đang định lên tiếng, lại nghe thấy có người nhanh hơn cô một nhịp. 

"Đương nhiên tôi biết, đứa bé đó phải gọi tôi là ba."

Cô đột ngột quay mặt.

Trên mặt Kỷ Vân Dực là vẻ thản nhiên như nước chảy mây trôi, một tay cho vào trong túi, một tay kéo cô đến bên cạnh: “Đi thôi, mẹ đứa nhỏ, đi hẹn hò."

Sắc mặt Chu Duy An, giống hệt như đã nuốt phải một con ruồi.

Đèn đỏ. Hàn Đan đột ngột giẫm phanh xe, xe dừng lại trước lối đi bộ.

Kỷ Vân Dực ngồi ở trên ghế phụ nhíu mày: "Sao kỹ thuật lái xe lại tệ như vậy."

Hàn Đan lườm anh một cái, nhớ lại màn vừa rồi ở trước cổng công ty, tai lại nóng lên, phản kích: "Anh đánh giá kỹ thuật tệ là lấy việc có bị thu bằng lái hay không làm tiêu chuẩn sao?"

"Em cảm thấy loại chuyện như thu bằng lái sẽ thật sự xảy ra với anh?" Anh mở một bình nước khoáng, uống một ngụm.

"...... Anh sẽ không phải vì lười biếng mới bắt tôi làm lái xe của anh chứ! Cái tên lừa gạt Lạc Tiêu!"

"Anh thật sự không thể lái xe."

"Tại sao?"

"Không an toàn."

"Đúng vậy, tính mạng của anh khá quý giá." Cô khinh bỉ liếc anh một
cái.

"Đúng vậy, nếu như anh ngoẻo, nhất định giá cổ phiếu của tập đoàn Kỷ thị sẽ rớt mạnh, sẽ có không ít người khóc lóc."

"Thôi đi, bọn họ cũng không phải thật lòng khóc vì anh......"

"Vậy còn em?" Anh hỏi ngay sau đó.

Hàn Đan ngẩn ra, không biết trả lời như thế nào.

"Em sẽ khóc chứ, vì anh?" Anh hỏi lần thứ hai.

Cô kìm nén hồi lâu, cắn răng nói: "...... Đầu anh rắn đặc rồi sao? Câu hỏi xúi quẩy như thế cứ hỏi liên tục, còn muốn để người ta lái xe tử tế hay không?"

Vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh thả lỏng, cười nhẹ một tiếng: "Anh lại không động tay động chân với em, tại sao lại không thể lái xe tử tế? Hay là em có suy nghĩ không an phận gì đó với anh, tâm thần mới bất an như vậy?"

"Tôi mặc kệ anh......"

Hai người liên tục đấu võ mồm, khó khăn lắm mới đến nơi, Hàn Đan dừng xe ở trước một tòa kiến trúc màu xám bạc tạo hình bất quy tắc, người đàn ông xuống xe vòng đến bên cạnh cô, mở cửa xe ra. 

"Chẳng phải làm lái xe sao, tôi đã làm theo yêu cầu đưa anh tới đây rồi, còn muốn làm gì nữa?" Cô vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt có ý cảnh cáo rõ ràng của anh, khí thế chợt giảm: “...... A, không thì một lát nữa tôi tới đón anh?"

"Là muốn anh ôm em xuống, hay là em tự mình xuống?" Mắt phượng của anh hơi rũ thấp, từ trên cao nhìn xuống.

Hàn Đan bị những lời này hù dọa, mắt thấy người nọ đưa tay qua, nhảy xuống xe như con thỏ. 

"Theo anh vào trong đi dạo." Người đàn ông liếc nhìn cô, khoan thai tiến vào cửa. 

Cô hận không thể đâm anh vài lỗ, một mặt trong lòng vẽ vòng tròn nguyền rủa anh, một mắt bất đắc dĩ cất bước bắt kịp.

Người nào đó đưa hai tấm thiếp mời màu trắng cho đại sảnh, đưa cô vào cửa.

Tại bảo tàng triển lãm nghệ thuật lớn nhất thành phố H này, đang tiến hành trưng bày tác phẩm của vị họa sĩ tinh nhuệ nào đó của phái trừu tượng. Hàn Đan phân biệt một chuỗi dài chữ cái ở cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể đọc hoàn chỉnh được một phát âm chuẩn xác. 

Vừa vào phòng triển lãm, đập vào tầm mắt chính là một bức tranh sơn dầu lớn cao ba thước, sắc thái nồng đậm màu sắc bắt mắt, cô tập trung tinh thần nhìn chăm chú nửa ngày, thở một hơi thật dài.

"Cảm thấy như thế nào?" Kỷ Vân Dực thấy cô giống như rất hiểu, hỏi. 

Cô vắt trán suy nghĩ giây lát: "Nhìn thấy ghê người."

"Anh cho rằng từ này dùng để hình dung hiện trường thảm án."

"Bức họa này cứ giống như cánh cửa sắt han rỉ vấy sơn đỏ* khi bị đến đòi nợ, lẽ nào còn không tính là thảm sao?" Cô hỏi ngược lại.

*vấy sơn đỏ: sơn đỏ rất giống máu tươi, có ý nghĩa đe dọa đối phương, đây thuộc hành vi trái pháp luật.

Có lẽ buổi triển lãm này chỉ mời khách quý, số người không nhiều rất yên tĩnh. Mặc dù Hàn Đan đã đè thấp giọng nói, nhưng có vẻ trong đại sảnh mênh mông vẫn hiện ra rất đột ngột. Phần lớn người chạy tới xem loại tranh này đều là thanh niên văn nghệ tao nhã, tới tấp chĩa ánh mắt về phía thanh niên tầm thường không hề có “vi khuẩn văn nghệ” kia để bày tỏ ghét bỏ. Nhất là thanh niên tóc dài đứng cách đó không xa, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.

Hai người đi đến trước một bức tranh khác, Kỷ Vân Dực hỏi: "Nhìn ra quan niệm nghệ thuật nào không?"

Hàn Đan nhìn chằm chằm chiếc vòng vàng giữa vòng trắng kia một lát, bừng tỉnh hiểu ra: "Trứng vịt muối."

Anh nén cười tiếp tục xem tranh, bả vai run lên bần bật.

"Trí tưởng tượng của quý cô đây thật phong phú." Một giọng nói âm âm u u bay tới từ phía sau hai người, dọa cô nhảy dựng lên.

Người lên tiếng chính là thanh niên tóc dài kia. Anh ta rất gầy, làn da được bộ đồ tây tôn lên hiện ra hơi tái nhợt, ánh mắt dưới lớp kính đen sắc bén, mặt mũi anh tuấn, nhưng mang theo vẻ kiêu ngạo. So với vẻ bá đạo của Kỷ Vân Dực, vẻ kiêu ngạo của anh ta có vẻ thâm hiểm hơn.

"Cảm ơn." Hàn Đan không biết nên đáp thế nào, cảm ơn đơn giản. 

"Không biết từ góc nhìn của quý cô đây, ý nghĩa tác giả vẽ bức tranh này là thế nào vậy?"

"Có thể là...... Đói bụng?" Cô suy đoán.

Sắc mặt thanh niên lại đen hơn vài phần, anh ta đứng nguyên tại chỗ ổn định lại cảm xúc sắp bùng nổ của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bức tranh này hàm chứa nhận thức của họa sĩ với thế giới này, hình tròn nhỏ ở trung tâm đại diện cho sinh mệnh trẻ thơ được tử cung bao bọc, trưởng thành nhờ thai nghén....."

"Một quả trứng vịt muối." Kỷ Vân Dực đứng ở bên cạnh Hàn Đan thong thả xoay người, cười như không cười nhìn anh ta.

Nhìn thấy anh, thanh niên tóc dài cứng đờ, đầu lưỡi xoắn lại: "Cậu... Vì sao cậu lại tới......"

"Chẳng phải cậu để người đưa thiếp mời cho tôi sao?"

"Từ trước đến giờ cậu đều không xem." Vẻ mặt thanh niên uất ức nhỏ giọng làu bàu một câu, ánh mắt sáng lên giống như đột nhiên phát hiện ra đại lục mới: “Lẽ nào..... Cô chính là Hàn Đan?"

"Hả?!" Cô kinh ngạc, mình mà lại nổi tiếng như vậy?

"Xin chào, tôi là Diệp Kiều." Anh đưa tay phải ra, híp mắt nở nụ cười: “Hoan nghênh đến xem triển lãm tranh của tôi."

Đầu Hàn Đan đầy vạch đen, đổ mồ hôi nói: "Nhìn tên giới thiệu của họa sĩ, tôi tưởng là người nước ngoài."

"Tôi mang quốc tịch Tây Ban Nha, có thể gọi tôi là Francisco."

"Hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt." Hai người bắt tay, mặt Hàn Đan đỏ lên. Vừa nhắc đến trứng vịt muối một siêu nhân trứng vịt muối đã nhảy ra, khó tránh khỏi làm người ta ngại ngùng. May mà hình như đối phương không để ý chút nào, nói nói cười cười với bọn họ.

Diệp Kiều có tính cách nhiệt tình cởi mở của người Tây Ban Nha, nói chuyện vui vẻ quàng cánh tay lên vai cô: "Đưa cô đi xem tác phẩm tôi đắc ý nhất."

Kỷ Vân Dực lạnh mặt phủi móng vuốt của anh xuống: "Đón tiếp khách của cậu đi."

Có lẽ là người này quá ngang ngược và uy nghiêm cuồn cuộn, họa sĩ Diệp giận mà không dám nói gì, đành phải hờn tủi nói một câu: "Hai người đi xem tùy ý." rồi lướt đi.

Khung cảnh lại yên tĩnh một lần nữa.

Cô nhìn người đàn ông rõ ràng thiếu khuyết hứng thú nhưng lại kiên trì dị thường, ngắm nghía từng bức họa một kia, nghĩ đến thanh xuân quý báu của mình cứ bị lãng phí như vậy, không khỏi đau lòng nhức óc. Những bức họa này thật sự không thuộc phạm trù cô có thể thưởng thức, vì thế nhìn ngang nhìn dọc, lại khiến cô phát hiện ra có chuyện thú vị.

Cách đó không xa có ánh mắt của mấy cô gái xem tranh, lúc nào cũng hữu ý vô ý nhìn lướt về phía mình.

Hàn Đan không khỏi cười thầm trong lòng. Nơi này không phải chỉ có mình mình không xem tranh. Cái cô xem là sự yên tĩnh, cái những cô gái đó xem là anh chàng đẹp trai. Cô ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Diễm phúc của anh không mỏng. Bên trái một cô, phải sau một cô, đều lén lút nhìn anh đấy."

"Xem ra sách nói đúng, bảo tàng mỹ thuật quả thực là nơi dễ ma sát ra tia lửa của tình cảm." Người đàn ông cười nhạt.

Cô đang muốn hỏi xem là sách gì, chỉ thấy người kia vòng ra phía sau mình, ôm cô vào lòng. Da đầu cô tê dại, muốn xê dịch lại bị dùng sức ôm chặt không thể động đậy. Hơi thở của anh dừng ở bên tai, kích thích một cơn run rẩy rất nhỏ: "Không thích anh để người khác nhìn, như vậy là được rồi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện