Editor: Xám
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng thụt lùi rồi biến mất trong tầm mắt, Hàn Đan im lặng ngồi trên ghế lái phụ, tư thế có chút thận trọng. Người đàn ông lái xe cũng không tự ý tìm chủ đề nói chuyện, hai người im lặng, chỉ có âm nhạc trong CD chậm rãi chảy xuôi.
Là nhạc nhẹ. Giai điệu đẹp đẽ vô cùng, nhưng lại có thương cảm mơ hồ mảnh như dây đàn.
"Bài hát này tên là gì?" Cô hỏi.
"Gió thổi qua ngã tư đường."
"Rất êm tai."
"Thích thì lấy chiếc CD này đi."
"Không cần đâu." Cô cười nhạt: "Cám ơn."
Trong lòng Thẩm Luật dâng lên một cảm giác mệt mỏi. Cô cự tuyệt anh một lần nữa, cho dù chỉ là một chiếc CD, cũng không muốn tiếp nhận.
Xe dừng hẳn dưới lầu, Thẩm Luật mở cửa cho cô.
"Làm phiền anh rồi."
"Hàn Đan......" Anh đang định mở miệng, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng vang nhỏ, ngước mắt nhìn qua, Kỷ Vân Dực mặc một bộ đồ thể thao màu xám ở phía sau cô đang nhướng mày nhìn mình.
Ánh mắt chạm vào nhau, giống như một trận chơi cờ không tiếng động. Hàn Đan nhận ra sự khác thường quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Vân Dực, quẫn bách nói: "Anh lại có thể mặc như thế xuống lầu."
"Qua phỏng vấn rồi?" Trong giọng nói của anh luôn có âm điệu lười biếng, vô cùng đáng đánh đòn.
"Ừ." Cô đáp đơn giản một tiếng, quay người nói với Thẩm Luật: "Trên đường gặp tổng giám đốc Thẩm, anh ấy đưa tôi về."
"Hửm." Âm cuối cao lên, hơi híp mắt lại, hoàn toàn chứng tỏ tâm trạng không tốt của anh, anh nhét hai tay vào túi, bỏ lại một câu: “Vị tổng giám đốc Thẩm này thật đúng là rảnh rỗi mà."
"Cũng không thấy Kỷ thiếu bận lắm." Sau khi Thẩm Luật phản đòn xong chuyển sang Hàn Đan: "Sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."
Cô không nói gì cười nhẹ, đưa mắt nhìn theo anh rời đi. Xoay người định đi vào trong, lại va vào lòng người phía sau.
"Kỷ Vân Dực, anh đứng sau lưng tôi như linh hồn làm cái gì?"
"Ngay cả đường cũng không nhìn thấy nữa? Sao, gã đàn ông đó ưa nhìn hơn anh?"
"Xin hỏi rốt cuộc da mặt ngài tu luyện đến trình độ này như thế nào vậy?"
"Tư chất trời sinh."
"Anh làm tôi có một cảm giác say tàu." Cô liếc mắt xem thường: “Bữa ăn tối ra ngoài ăn đi, tôi mời khách." Đây cũng xem như là chúc mừng thành công nhậm chức.
"Hôm nay không hợp ra ngoài, ở nhà ăn."
"Hiếm khi hôm nay tôi hào phóng, anh lại không thể nể mặt sao?"
"Vừa rồi ai chê mặt anh khó coi đấy?"
"Đâu có đâu có, ngài chim sa cá lặn như hoa như ngọc, ưa nhìn lắm lắm." Hàn Đan làm bộ nịnh nọt, vội vàng ấn nút cầu thang máy.
"Đáng tiếc cái vỗ mông ngựa (nịnh nọt) này của em muộn rồi." Anh nhét hai tay vào túi, lắc người vào thang máy.
"Hôm nay tôi thật sự không muốn rửa bát." Vẻ mặt cô như đưa đám: “Cũng không muốn đi mua thức ăn."
"Có phải em không muốn lĩnh lương nữa không?" Kỷ Vân Dực liếc xéo cô.
“A, curry gà gì đó, còn hợp khẩu vị không?" Vẻ kiêu ngạo của cô biến mất, chạy chậm bắt kịp bước anh.
Bữa tối hôm nay kết thúc sớm, Hàn Đan thu dọn đồ ăn xong, cho Đường Bá Hổ ăn no rồi leo lên mạng chơi game, theo thường lệ bị Hà Xử Phong Lưu đuổi đánh bằng đủ loại vũ khí. Liên Cơ nhân lúc kéo dãn cự ly quay đầu ném ra một chiêu Mị hoặc, lại có thể thành công di chuyển mục tiêu công kích của anh lên người quái xung quanh. Tim cô lập tức nhảy vọt lên cổ họng, đang định giáng đống trạng thái tiêu cực và kỹ năng công kích dời sông lấp biển lên người anh, nhưng đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, theo bản năng quay mặt sang nhìn, phân tán sự chú ý, bàn tay ấn bàn phím cũng chậm đi nửa nhịp.
Chính vào lúc đó, Hà Xử Phong Lưu đã dời hồn Thầy thuốc loại bỏ DEBUFF trong nháy mắt, tiện thể thêm máu cho mình. Mắt thấy trong lúc lơ là Liên Cơ có thuận lợi nhưng phản kích thất bại đã không chạy kịp nữa, thảm rồi.
"Có tiến bộ, có điều vẫn thiếu chút điêu luyện." Thấy đánh giá của người nào đó Hàn Đan giận đến mức cả người nội thương, tìm kiếm kẻ đầu sỏ gây chuyện trong cơn giận dữ.
Rõ ràng chiếc điện thoại di động đang vui vẻ reo vang trên sofa không phải của mình, tên họ người gọi điện hiển thị phía trên chỉ có một chữ “Nguyễn”.
Hàn Đan nhanh chóng gõ cửa nhà hàng xóm.
"Không nhặt của rơi có phần thưởng không?" Cô huơ huơ điện thoại trước mặt anh, nhanh chóng giấu ra sau lưng.
Kỷ Vân Dực nhếch môi cười, tiến lên một bước trực tiếp giam cô vào trong lòng, tóm lấy bàn tay sau lưng cô: "Dọa nạt anh khó hơn quyến rũ anh nhiều." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông quanh quẩn bên tai.
Hàn Đan vô cùng quẫn bách, vứt bỏ mũ giáp đầu hàng nói: "Reo cả buổi rồi, mau cầm đi."
Nhìn thấy cái tên trên màn hình, anh nhíu mày, không nhận, ấn phím im lặng bỏ vào túi áo: "Vào trong ngồi đi."
"Không cần đâu." Trong lòng cô nhớ thương trò chơi, muốn lùi lại nhưng bị người ta lôi thẳng vào phòng.
Kỷ Vân Dực rút từ trên giá CD ra một cái đĩa đưa cho cô, Hàn Đan có chút ngò vực nhận lấy. Là album mới 《 Nếu yêu thành chết yểu 》 của Vương tử Tình ca Viễn Ca, phía trên lại còn có chữ ký của anh.
"Tặng cho tôi?" Cô vô cùng kích động.
"Ừ."
"Cái này thật sự là chữ ký anh ấy tự tay viết?"
"Anh vẫn chưa rảnh rỗi đến mức mô phỏng chữ ký của người khác lên thứ đồ này, huống hồ chữ ký của anh còn đáng tiền hơn anh ta nhiều."
"...... Cảm ơn."
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, Kỷ Vân Dực nhìn cô một cái: "Trong phòng bếp có hoa quả." Nói xong lập tức đi đến ban công nghe điện thoại.
Hàn Đan thấy thế, cảm thấy mình có vẻ rất dư thừa, cất bước định đi nhưng sau một tiếng chuỗi tiếng “Tinh tang” đột nhiên vang lên, rất mạnh mẽ dừng bước chân lại.
Âm điệu đàn tranh tươi đẹp ấy quá quen thuộc, từng được nghe thấy vô số lần, trở thành một thói quen, quen đến mức khi nghe thấy nó đều sẽ không nhịn được muốn di chuyển con chuột, mở danh sách Bạn tốt ra xem thử.
Đó là âm thanh nhắc nhở khi bạn tốt online trong 《 Lục giới 》.
Hàn Đan do dự một lát, liếc Kỷ Vân Dực quay lưng về phía mình nghe điện thoại một cái, tay chân nhẹ nhàng đi đến trước máy tính.
Màn hình laptop đang sáng, mở một số trang web, mà cửa sổ nào đó bị thu nhỏ thành taskbar lại hiện ra biểu tượng cô quá quen thuộc.
Hai chữ “Lục giới” thể Triện.
Khi con chuột ấn nhẹ lên, bất giác, ngay cả ngón tay cũng có chút cứng đờ. Khi giao diện trò chơi đã phóng đại
xuất hiện ở trước mặt cô, Hàn Đan chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Trăng non như lưỡi câu.
Tại nơi tỷ võ sắc thái lạnh lùng, tượng Phật khổng lồ mà sứt mẻ ngồi ngay ngắn trên đài sen, biểu cảm cúi mắt mỉm cười mơ hồ khó thấy rõ. Giữa cảnh tượng đổ nát, một bộ hắc y tựa như hòa vào bóng đêm, mái tóc dài màu bạc buộc lên tùy ý đã nhuộm ánh trăng.
Tấm lưng kia quá quen thuộc.
Anh từng hết lần này đến lần khác đứng ở phía trước mình. Bảo vệ cô, dẫn cô tiến lên, cho cô suồng sã, bao dung sự vô lý của cô. Khiến cô chỉ cần liếc mắt một cái, đã nhận ra anh vô cùng rõ ràng.
Hà Xử Phong Lưu.
Mà cô gái áo đỏ đứng cạnh anh, dường như đang nhìn anh, trên khuôn mặt đều là dịu dàng.
Đó là nhân vật của cô, Liên Cơ. Lúc này nhìn từ màn hình của anh, lại xa lạ như thế. Hàn Đan ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, vài giây sau, cô nhanh chóng khôi phục cửa sổ thành dáng vẻ lúc đầu, nhìn sang hướng ban công một cái, chạy đi như bay.
Ký ức giống như vô số mảnh gương nhỏ vụn loang lổ, mỗi một mảnh đều phản chiếu hình ảnh khác nhau.
Ôm ấp Hà Xử Phong Lưu trong thành Vĩnh Dạ; bất ngờ gặp lại Kỷ Vân Dực trong đêm tối; giao dịch hôn nhân với Hà Xử Phong Lưu bên ngoài thành Thiên Hương; biểu cảm bị cay nhưng lại ung dung thản nhiên của Kỷ Vân Dực trên bàn ăn; bóng dáng Hà Xử Phong Lưu đến vì cô trong cuộc chiến chủng tộc; sự ấm áp khi Kỷ Vân Dực dắt cô rời đi bên bờ biển; sự ngạo mạn khi Hà Xử Phong Lưu báo thù cho cô trong thành Vạn Hoa; dáng vẻ vung quyền của Kỷ Vân Dực trong quán bar......
Giới hạn của Hiện thực và giả thuyết đã mơ hồ, xếp chồng lên nhau. Những chi tiết nhỏ lẻ vụn vặt đó chắp vá lại thành một tấm gương hoàn chỉnh sáng loáng.
Mà ở trong đó, chỉ có một người.
Tại sao, lại cứ là anh?
Tình cảm đưa vào nhân vật hư cấu đó cứ giống như con diều giấy bị dây dẫn dắt, bồng bềnh ở một nơi thích hợp. Mà bây giờ, tôi cầm dây, lại không biết nên để nó rơi xuống, hay là vẫn nên để nó tùy ý bay đi.
Vốn cho rằng mình quen bình tĩnh, lại không ngờ tâm tư rối loạn như thế này.
Trong lòng đầy ắp hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, không có đáp án, bành trướng đến mức sắp căng vỡ đầu.
Tại sao muốn chuyển đến đây?
Tại sao muốn định ra khế ước như thế với tôi trong trò chơi?
Tại sao muốn tôi giả vờ làm người tình mô phỏng hẹn hò?
Có phải từ lúc bắt đầu đã biết Liên Cơ là tôi?
Tại sao từ đầu đến cuối anh không nói thẳng ra?
Và cả tại sao, sau khi biết đó là anh, tôi lại không bài xích, thậm chí có một chút vui mừng kinh ngạc nho nhỏ?
Cô ngẩng mặt ngã xuống giường, nhắm mắt lại.
Hàn Đan, mày điên rồi phải không......
Suy nghĩ quá độ trực tiếp dẫn đến ngày hôm sau không bò dậy nổi. Khi đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba, cô đột nhien bật dậy khỏi giường, hấp tấp rửa mặt chải đầu một lượt, ngậm một cái bánh sừng bò ra khỏi cửa. Cho dù như thế nào, không thể làm chuyện ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn. Vừa mới vào công ty nên dè dặt cẩn thận hơn mấy phần, may mà việc giao cho cô chỉ là một số công việc thông thường, cũng xem như yên ổn vượt qua. Đương nhiên người mới phải hòa đồng, vì thế Hàn Đan vừa tan ca đã kéo đi liên hoan hát karaoke, giày vò đến mười một giờ đêm mới thoi thóp về nhà.
Khi đi ra khỏi thang máy, lại phát hiện trong hành lang có người. Cửa nhà hàng xóm mở ra, Kỷ Vân Dực sắc mặt lạnh lùng đứng ở cửa. Một cô gái lại đứng trước mặt anh, mái tóc xoăn màu đen dài đến eo, vóc người yểu điệu.
Khi ánh mắt hơi mang theo tò mò của Hàn Đan chạm vào anh, bất giác chuyển hướng ngay tức khắc, hình như tim đã đập lỡ một nhịp. Sau khi biết anh là Hà Xử Phong Lưu, không biết vì sao lúc gặp lại cứ trở nên hoảng loạn như vậy.
Nghe thấy tiếng động phía sau, cô gái đó từ từ quay người lại. Khi thấy rõ khuôn mặt cô gái Hàn Đan không khỏi ngẩn người, lại là Nguyễn Hi Nhan. Trong lòng Hàn Đan đã sớm định vị cô nàng trong phạm trù “Thẩm Luật”, cho nên có chút hiếu kỳ với lý do cô ta xuất hiện ở đây. Trước đây giả làm người tình của Thẩm Luật, khiến cô cảm thấy vô cùng áy náy, đang cân nhắc có nên chủ động tiến lên chào hỏi hay không, đối phương lại làm trước cô một bước.
"Cô Hàn."
"Chào cô." Cô lại có chút được cưng mà sợ.
"Hình như cô Hàn nhìn thấy tôi rất bất ngờ." Vẻ mặt Nguyễn Hi Nhan thản nhiên, hình như có chút đau buồn, lại có chút mệt mỏi.
Nhất thời cô không biết nên trả lời thế nào.
"Đều nói vui vẻ nên lấy ra chia sẻ, sao Vân Dực anh vẫn chưa nói cho cô ấy?"
"Nguyễn Hi Nhan." Sau lưng, giọng nam lạnh lẽo hàm chứa tức giận mơ hồ.
Cô ta giống như không nghe thấy, sóng mắt dập dờn, chân mày mang theo nụ cười, tựa như một đóa hoa từ từ bung nở, nở rộ mỹ lệ không che giấu chút nào. "E rằng sau này tôi phải thường xuyên đến đây rồi, bởi vì ngày mai tôi sẽ đính hôn với anh ấy."