Đầu của Ương Ương đau nhức dữ dội, giống như là bị người nào đó cầm kim, châm vào từng cái từng cái một cái một cái vậy. Ương Ương dùng sức gõ
mạnh mấy cái vào đầu. Trong lúc còn mơ mơ hồ hồ, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, rồi hình như còn có giọng nói của Thím Lý...
"Thiếu phu nhân... Tỉnh lại đi nào, tỉnh lại..." Đúng là giọng của thím Lý
rồi! Nghe giọng nói ấy vang lên bên tai, Ương Ương muốn mở mắt ra để
cười một cái đối với thím Lý, nhưng trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại, cả người liền ngã nhào ra ở trên mặt đất...
"Tôi đã nói rồi,
không cho phép cô ấy được vào nhà cơ mà!" Là giọng nói của Trần Tấn
Nhiên sao? Dù bản thân đang ở trong sự hỗn loạn, nhưng Ương Ương vừa
nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ấy, thân thể của cô tựa như bị đóng kết lại trong băng.
Cô uống rượu say đến gần như bị hôn mê rồi, nhưng mà cô lại liền chợt tỉnh táo lại ngay được.
Cô suy nghĩ rất rõ ràng, nếu như mẹ cùng các anh của cô biết được hàng
ngày cô phải sống một cuộc sống như vậy,- sợ rằng có phải liều mạng, tất cả cũng sẽ không chấp nhận cho cô tiếp tục còn ở lại nơi này nữa. Đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ việc cô ly hôn, mà ủng hộ cô ly hôn, tất nhiên
bọn họ sẽ lại hối hận quyết định của mình.
Ương Ương đột nhiên
hiểu ra, trước đây cô không muốn ly hôn là bởi vì cô còn có chút chờ đợi đối với anh. Cô cho là rốt cuộc cô cũng có thể đòi được anh phải hoan
tâm với mình, tóm lại là ó thể làm cho anh sẽ thích người vợ này. Nhưng
mà bây giờ, thời điểm khi anh đang nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, cô chợt suy nghĩ thấu đáo rồi.
Cô muốn ly hôn, bất luận như thế
nào, cô cũng đều muốn ly hôn, lúc này cô nên rời đi thôi, rời khỏi cái
nhà này, rời khỏi Trần Tấn Nhiên!
"Thiếu gia à, thiếu phu nhân đã hôn mê rồi, sức khỏe của thiếu phu nhân không tốt, nếu phải nghỉ ngơi ở bên ngoài cả đêm, thì cô ấy sẽ chết mất!" Giọng nói của Thím Lý đã
không còn khách khí, thậm chí còn mang theo sự tức giận, Ương Ương cắn
môi thật chặc, đột nhiên nước mắt của cô cũng cứ thế mà lăn rơi xuống
như mưa.
"Sẽ chết sao? Khi cô ta lêu lổng cùng với đàn ông, tại
sao lại không chịu nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy chứ?" Trần Tấn Nhiên
cười lạnh; "Thím nghĩ muốn ở cùng cô ta,n vậy thì thím cứ việc ở bên
ngoài cùng với cô ta, chớ có trách tôi đây không khách khí..."
"Thiếu gia, từ lúc nào thì trái tim của cậu đã thay đổi trở nên độc ác như vậy rồi" Thím Lý nhìn anh vô cùng đau đớn. Bà không nghĩ tới một người vô
tình, hà khắc, bạc bẽo như bây giờ, lại chính là đứa trẻ luôn tao nhã lễ độ mà bà đã từng chăm sóc từ nhỏ cho đến khi trưởng thành!
"Không phải là lòng tôi độc ác, mà là tự cô ta đã làm những gì, chính trong
lòng cô ta biết rất rõ ràng!" Trần Tấn Nhiên quét mắt một vòng nhìn Ương Ương đang mơ mơ màng màng ở trong ngực Thím Lý, anh làm sao có thể
không tức giận được đây?
Đã trễ như thế này rồi mà cô mới về nhà, hơn nữa cô lại còn uống rượu say túy lúy, đến mức phải nhờ một người
đàn ông khác đưa về như thế. Anh đâu phải là thánh nhân! Nếu như anh
nhìn thấy vợ của mình trong tình trạng như vậy mà lại vẫn không thấy tức giận thì có thể nói, đó mới thật là buồn cười.
"Thím Lý, thím đi vào đi!" Ương Ương nỗ lực đứng lên, cô cười lên một tiếng giòn tan,
hướng về phía Trần Tấn Nhiên đứng ở trong cửa lớn.
Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô cười như vậy, đột nhiên cảm thấy tim mình như bị rơi bộp
xuống một tiếng. Anh khẽ nheo đôi con ngươi lại, trầm giọng hỏi: "Cô
cười cái gì vậy?"
"Chẳng phải là anh muốn ly hôn sao?" Ương Ương
chợt mở miệng, cô khoát khoát cánh tay lia lịa, nói chặn họng luôn: "Tôi đồng ý với anh, theo đúng như tâm nguyện của anh."
"Cô nói cái gì?" Trần Tấn Nhiên cho là mình nghe lầm, kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn vào Ương Ương ở trước mặt.
Người phụ nữ này uống rượu đến hư đầu óc rồi sao? Hay là bị anh tức giận mà trở nên ngu như vậy?
"Ly hôn! Tôi đồng ý với anh, chỉ có điều là, hiện tại hãy để cho tôi đi vào nhà đã, tôi muốn đi ngủ! diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Chờ tôi đã ngủ đủ rồi,
sáng sớm ngày mai tôi liền ký tên." Ương Ương không muốn phải dây dưa
cùng với anh nhiều thêm nữa, cô đã khó chịu đến sắp sửa muốn phát điên
lên rồi! Chỉ cần hiện giờ ai nguyện ý cho cô một chiếc giường lớn, cô
thật sự có thể nguyện ý dâng ra trinh tiết của mình...
Mẹ kiếp!
Trinh tiết của cô sớm đã bị tên khốn Trần Tấn Nhiên kia đoạt đi mất rồi! Nhìn qua đã thấy vô sỉ, chưa từng bao giờ thấy có ai lại vô sỉ như vậy, luôn miệng nói ghét người ta, ghê tởm người ta, chết sống muốn ly hôn,
ấy thế nhưng mà còn muốn đụng đến thân thể người ta!
Trần Tấn
Nhiên bị câu nói này của Ương Ương làm cho nghẹn đến á khẩu, không sao
trả lời được. Mãi một lúc lâu sau, đến một chữ cũng không thể thốt ra
đc, Thím Lý thấy thế, lập tức phân phó người giúp việc mở cửa
"Hiện tại thiếu gia, ngài ấy đã không còn phản đối nữa rồi."
Mặc dù thím thực sự không tán thành ly hôn, nhưng mà bây giờ trước mắt cũng đành chỉ có đi một bước nào thì nhìn từng bước ấy mà thôi. Thân thể của thiếu phu nhân hiện giờ đã ko thể chống đỡ không nổi nữa rồi. Tóm lại,
trước mắt cứ đưa người trở về phòng nghỉ ngơi mới là điều quan trọng
nhất.
Ương Ương được đưa về phòng ngủ, ngay cả chuyện tắm cô cũng không để ý tới, cứ như thế trực tiếp nhào vào trên chiếc giường lớn mềm mại mà ngủ thiếp đi. Cô ngủ ngáy o o, thật là thoải mái! Cô nhận thấy
chưa từng bao giờ phát hiện ra việc được ngủ lại là một chuyện thư thái
đến như vậy! Bây giờ bọn họ có đưa ra cho cô một trăm ngàn, cô cũng
không chấp nhận chuyện bán chiếc giường lớn này của mình.
Nhưng
mà Trần Tấn Nhiên lại không thấy buồn ngủ chút nào, anh đang ở bên ngoài phòng ngủ của Tống Ương Ương. Anh không hề nhìn tư thế ngủ người phụ nữ đang ngủ đến hôn thiên ám địa kia (*), một chút cũng không có đem anh
lửa giận để ở trong lòng, anh suy nghĩ một chút liền hết sức khó chịu,
tại sao? Tại sao mấy ngày trước còn chết sống không muốn ly hôn người
phụ nữ, chỉ chớp mắt cứ như vậy không cố kỵ gì nguyện ý ly hôn?
(*) Hôn thiên ám địa (昏天暗地): 昏 - Hôn: tối đen. 暗 - Ám: tối tăm. “Hôn thiên
ám địa”: Trời đất đều tối đen mù mịt. Câu nói này miêu tả Tống Ương Ương bị say rượu nên ngủ li bì không còn biết trời đất gì nữa
A, cô
cho anh bị cắm sừng rồi, sau đó liền công khai lúc này muốn rời đi có
phải không, cô muốn bỏ đi để được ở chung một chỗ cùng với gian phu
của
mình sao? Nghĩ hay lắm! Tống Ương Ương, cô cứ ở đó mà nằm mơ! Trần Tấn
Nhiên chợt không kiềm chế được, ném mạnh cái ly của mình một cái. Nghe
thấy tiếng động vang lên như vậy, nhưng Ương Ương ngay cả tỉnh lại một
chút cũng không tỉnh, chẳng qua là mí mắt của cô chỉ chợt nhấp nháy lay
động một chút, sau đó lại tiếp tục ngủ ngáy o o, cho dù bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa, bất kể trời sập xuống, có đè thì trước hết cũng là đè chết Trần Tấn Nhiên đi đã, ai bảo anh có dáng dấp người cao như thế
chứ!
Ương Ương cảm thấy giấc ngủ này thật sự rất thoải mái. Mãi
cho đến trưa ngày thứ hai, cô mới lắc lư tỉnh lại, đầu đau nhức dữ dội,
cô thề sẽ không bao giờ muốn uống rượu nữa!
Trên người cũng thấy
mùi hôi thối, Ương Ương liền chạy thẳng tới phòng tắm. Tắm xong, trong
lúc đầu óc tỉnh táo lại, cô mới sực nhớ tới chuyện phải đi làm. Ương
Ương hét lên một tiếng A…A! Âm thanh chói tai kia trực tiếp xuyên thấu
qua vách tường chạy đến lọt vào trong tai Trần Tấn Nhiên.
Mười
phút mặc quần áo tử tế trang điểm chỉnh tề xong, Ương Ương liền vớ luôn
lấy cái túi của mình, sau đó liền xông xuống phía dưới lầu. Cho đến khi
cô sắp sửa mau chóng lao ra phòng khách, lập tức bàn tay nho nhỏ của cô
bị người ta kéo lại, tiếp đó, cả người cô liền bị kéo giật lại, ngã nhào về hướng đằng sau, đụng vào một bức tường thịt vững chắc.
"Này,
anh kéo tay tôi để làm cái trò gì vậy, ngã tôi bây giờ đây này, buông
tay tôi ra, buông tay đi!" Ương Ương đang vội muốn chết, thiệt là, người ta đã bị trễ mất giờ làm buổi sáng rồi đây, sao con người này lại có
thể vô sỉ như vậy chứ!
"Không phải cô đã nói hôm nay sẽ ký tên
vào bản thoả thuận ly hôn sao?" Giọng nói của Trần Tấn Nhiên lạnh như
băng lập tức kéo Ương Ương trở về thực tế. Trong đầu Ương Ương thoáng
giật nảy lên một cái, thật lâu sau cô mới nhớ tới những lời nói hùng hồn của mình buổi tối hôm qua, không phải là như vậy chứ! Hôm nay cô muốn
ký tên vào bản thoả thuận ly hôn sao?
Ai nha, ký cái chữ cũng chỉ mất mấy giây, dù sao cũng đã trễ rồi, cô không thèm để ý những thứ này.
Ương Ương nghĩ tới, liền quay trở lại. Việc ly hôn là do Trần Tấn Nhiên một
lòng bức bách, không có liên quan gì đến cô, cũng không có liên quan gì
đến nhà họ Tống đâu nhé! Lại nói, bố chồng cô là người tốt như vậy, nói
không chừng chắc cũng sẽ không làm liên luỵ đến nhà họ Tống đâu! Ương
Ương nghĩ đến đó, cũng liền thấy thoải mái, dưa hái xanh không ngọt,
Trần Tấn Nhiên không thích cô, cô còn liều chết đổ thừa ở lại chỗ này
nữa để làm cái gì nữa đây?
"Bản thỏa thuận ly hôn đâu, anh đưa
đây!" Ương Ương bình tĩnh mở miệng nói, rồi hướng về phía Trần Tấn
Nhiên, trong nháy mắt vẻ mặt đang âm trầm của cô liền thoáng cười nhạt:
"Tôi lập tức phải đi làm, nhanh một chút đi."
"Tống Ương Ương!"
Trần Tấn Nhiên trong nháy mắt có chút nổi giận, anh đã chuẩn bị kỹ càng, chuẩn bị nhìn cô buổi sáng nay sẽ hối hận, chảy nước mắt mà khóc rống
lên, hoặc là cầu khẩn anh. Nhưng mà anh không nghĩ tới, những lời mà cô
nói kia lại căn bản không phải là đang nói lẫy, cũng không phải là do cô say rượu mà hồ ngôn loạn ngữ (*), mà là thật sự, cô thật sự đã quyết
định ly hôn.
(*) Hồ ngôn loạn ngữ (胡言乱语): Câu thành ngữ, giống như câu “Nói bậy nói bạ”, “Nói quàng nói xiên” ở Việt Nam.
Nhưng mà tại sao, hiện tại anh lại không có một chút cảm giác hứng thú nào?
Anh chỉ cảm giác trong cơ thể của mình đang có một cỗ lửa giận đang liều mạng cuồng đốt? Anh làm sao có thể xuống nước với cô được chứ, hơn nữa, anh căn bản cũng không hề chuẩn bị bản thỏa thuận ly hôn!
"Sao
vậy?" Ương Ương không hiểu ngẩng đầu lên hỏi, không hiểu tại sao Trần
Tấn Nhiên lại vẫn còn bốc hỏa khí lớn như vậy? Thời gian trước, cô không muốn ly hôn, cứ nhất mực quấn quít chặt lấy anh, hỏa khí của anh lớn
dọa người, hiện tại cô đã đáp ứng ký tên rồi, tại sao anh vẫn còn tức
giận như vậy?
"Tôi cảnh cáo cô, cô đang có người ở bên ngoài cho
nên bây giờ mới muốn quang minh chính đại ly hôn, muốn lấy được một số
phí phụng dưỡng lớn để cùng với tên gian phu kia đi chơi tiêu dao sung
sướng chứ gì? Tôi nói cho cho cô biết, đừng có mà mơ tưởng, không có cửa đâu!"
"Tôi không hề ngoại tình, anh Duy Đông chỉ là bạn tốt của
tôi, hơn nữa anh Duy Đông cũng đã có người phụ nữ anh ấy yêu mến rồi!"
Ương Ương vốn đơn giản sắp không thể nào hiểu nổi cái logic kia của anh
nữa rồi, tại sao anh lại phiền toái như vậy chứ? Taị sao làm việc gì
cũng không thể gọn gàng được một chút như vậy chứ?
"Cô đừng có
cho rằng tôi đặt điều những chuyện không có cho cô. Tống Ương Ương, tôi
vẫn nói một câu này, bây giờ cô đã cho tôi đội nón xanh rồi (ý nói cắm
sừng) lại còn muốn bỏ đi hay sao, hả? Tuyệt đối không thể nào! Nếu như
cô thật sự muốn ly hôn, cũng có thể, cô đã lấy chồng rồi mà vẫn còn
ngoại tình như vậy, sai lầm thuộc về phía cô. Tôi sẽ nói với luật sư của tôi khởi tố cô, yêu cầu cô phải bồi thường cho tôi năm ngàn vạn về tổn
thất tinh thần!"
"Anh có bệnh à, Trần Tấn Nhiên?" Ương Ương nghe
đến đó, rốt cục cô không thể nhẫn nhịn nổi nữa, nhìn cái vẻ mặt anh vẫn
không hề thấy biết xấu hổ thế kia, thực sự cô vẫn chưa từng bao giờ thấy một người không biết xấu hổ như vậy! Anh thật vô sỉ đến mức có thể so
sánh với ông chồng của Cổ Tĩnh Văn trong truyền kỳ rồi!