"Thiếu gia ..." Thím Lý khẽ thở dài: "Trong lòng ngài liền coi thiếu phu nhân là thành một
người tội ác tày trời không thể dung thứ được như vậy hay sao? Nhưng mà
ngài có biết thiếu phu nhân đã nói như thế nào không?"
"Cô ấy nói như thế nào?"
"Thiếu phu nhân nói, lão gia rất thương cô ấy, cô không muốn nhìn thấy lão gia lại bị đổ bệnh trở lại. Chỉ cần thiếu gia đồng ý cùng diễn trò, thiếu
phu nhân liền phối hợp với ngài để diễn trò. Nếu như thiếu gia lựa chọn
ngả bài, thiếu phu nhân liền tự mình đi nhận lỗi với lão gia."
"Cô thật sự đã nói như vậy sao?" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng một hồi kích động! Ương Ương lại có thể nói ra những
lời như thế thật sao? Chẳng biết tại sao trong lòng anh chợt xông lên
một nỗi chua xót nhàn nhạt không nói ra thành lời. Trần Tấn Nhiên không
khỏi liền khẽ nhắm mắt lại, nhớ tới khoảng thời gian Y Lan không có ở
đây. Ngày đó, hai người bọn họ cả ngày cũng ở chung một chỗ, cô chẳng
qua chỉ là một cô gái nhỏ cực kỳ đơn thuần...
Chẳng lẽ,
dieendaanleequuydonn, chuyện xảy ra ngày đó còn có ẩn tình khác hay sao? Chẳng lẽ Y Lan đã lừa anh? Anh cảm thấy trong đầu có chút hỗn loạn. Từ
đầu đến cuối, anh cũng chưa từng có chút hoài nghi đối với Y Lan! Nhưng
mà bây giờ, lại thấy nổi lên một chút nghi ngờ.
Anh cũng
không tận mắt nhìn thấy chân tướng câu chuyện xảy ra ngày đó. Tất cả mọi chuyện anh biết được đều có xuất xứ từ những lời khóc lóc kể lể của Y
Lan. Nhưng mà anh nghĩ đến những lời nói kia của thím Lý thì...,
die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Ương Ương đang mang thai đứa trẻ, cô không có
lý do nào không để ý đến sự an nguy của mình mà lại đi làm chuyện tổn
thương đến Y Lan. Huống chi, nếu như Ương Ương đẩy Y Lan xuống lầu, tại
sao ngay cả cô cũng bị té xuống như vậy?
Trần Tấn Nhiên chỉ
cảm thấy trong lòng đột nhiên giật mình một hồi. Anh cũng không phải là
một kẻ ngu, những chuyện lục đục với nhau ở trên thương trường anh đã
thấy quá nhiều rồi. Có thủ đoạn gì mà anh còn chưa từng trải qua, có
trận chiến tràn đầy gió tanh mưa máu nào mà anh còn chưa từng trải qua
chứ? di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đônChuyện như vậy cũng không khó bị phơi bày ra.
Nhưng mà, tại sao Ương Ương lại không nói ra? Nếu như đây là lỗi của Y Lan,
tại sao Ương Ương lại không nói cho anh biết chân tướng...
Nhưng mà, Ương Ương có nói với anh thì sao đây? Rất nhanh, Trần Tấn Nhiên đã
có đáp án! Tại trái tim của anh đã lệch về trên người Y Lan, vừa vào cửa nhà, anh liền chắc chắc nhận định là chính Ương Ương đã ra tay độc ác
với Y Lan… di@en*dyan(lee^qu.donnn), Có lẽ, trong chuyện này do anh đã
không phân tốt xấu, hung hăng vung ra một bạt tai, cho nên đã quét sạch
đi tất cả sự chờ mong lẫn nỗi tủi thân tự đáy lòng của cô đi rồi.
Trần Tấn Nhiên cảm thấy tâm tư có chút chán nản. Lại nghĩ đến khi cô quyết
tuyệt quẳng lại cho anh tờ thỏa thuận ly hôn, trái tim của anh liền co
rút lại từng hồi, nếu quả thật chân tướng được rõ ràng...
Trần Tấn Nhiên chợt không dám nghĩ tiếp thêm nữa… Ương Ương cố chấp như vậy, quyết tuyệt như vậy, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn liệu cô có thể lựa chọn
tha thứ cho anh hay không.
"Thiếu gia, ngài hãy suy nghĩ
thật kỹ đi! Nếu như ngài không muốn để cho lão gia biết, thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời đến thiếu phu nhân. Hai ngày tới, trước hết cứ để cho cô rời khỏi nhà trọ trở về nhà đã, tránh cho cho lão gia sẽ
nhìn thấy có chuyện gì đó không đúng, còn có..."
"Thiếu gia, nếu như ngài còn lo lắng cho trong lòng tiểu thư Y Lan không được thoải mái, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn trước hết ngài hãy đưa cô ấy đi ra ngoài
mấy ngày, hoặc là đi ra ngoài nghỉ phép đi."
Trần Tấn Nhiên
khẽ vuốt cằm: "Chuyện này tôi sẽ đích thân nói chuyện với Y Lan. Thím
Lý, không bằng... trước hết thím cũng cứ giữ bí mật này đi, Y Lan hiện
giờ thân thể vừa mới khỏe lại, tôi không muốn làm cho tâm tình của cô ấy lại trở nên không tốt."
Thím Lý thoáng ngạc nhiên: "Nhưng
mà thiếu gia à, lần này có thể qua được cửa ải của lão gia, nhưng nếu
như còn có những lần sau, rồi những lần tiếp theo nữa, sẽ phải làm sao
bây giờ?"
"Đi một bước nhìn một bước đã! Tôi cũng không biết, rốt cuộc sẽ phải nói với ba ba như thế nào nữa đây..."
Trần Tấn Nhiên cũng có chút nhức đầu. Tình cảm giữa anh và cha mình vẫn rất
tốt, chỉ là bởi vì anh muốn cưới Y Lan, mà cha anh lại coi trọng nhà họ
Tống, buộc anh phải cưới Ương Ương, cho nên mới có thể làm phát sinh ra
hiềm khích giữa hai cha con như vậy. Nhưng dù sao cũng là cha con ruột
thịt, làm gì có cái chuyện thù hận qua đêm kia chứ? Lại nói, sức khỏe
của cha anh lại không được tốt, anh làm con trai, đương nhiên trong lòng sẽ phải lo lắng, chỉ muốn để cho ông cụ được an tâm nghỉ ngơi, kéo dài
tuổi thọ.
"Thiếu gia ... Vốn là chuyện của vợ chồng người
khác, tôi là người làm không nên chen miệng vào, chẳng qua là... Tôi
thật sự là không bỏ được một người tốt như thiếu phu nhân. Ngày đó, khi
nhìn thấy hai người ngày ngày ở cùng một chỗ, nhìn nhau như keo như sơn… nhưng không biết làm sao trở nên ầm ĩ thành mức độ như bây giờ chứ?"
Thím Lý lại nghĩ đến hai đứa trẻ vô tội kia, hốc mắt không khỏi lại thấy
cay cay. Nhưng thím lại sợ Trần Tấn Nhiên nghe thấy lại không nhịn được, cuống quít lắc đầu nguầy nguậy một cái, thật mạnh, cười nói: "Thôi quên chuyện này đi, dù sao, hai người bây giờ cưới cũng đã ly hôn rồi, tôi
đừng nói nữa thì hơn..."
"Thím Lý." Trần Tấn Nhiên nghĩ đến
sự chán ghét và quyết tuyệt của Ương Ương, chẳng biết tại sao đáy lòng
anh lại có chút nhụt chí. Anh nặng nề thở dài, cúi đầu: "Tôi vẫn còn
chưa ký tên vào bản thỏa thuận cách cưới hiệp nghị thượng ký tên, chẳng qua là, Tống Ương Ương cô là quyết tâm muốn ly hôn."
Thím
Lý vừa nghe lời này, lập tức kích động: "Tuyệt vời! Thiếu gia của tôi,
xem như đây là sự sáng suốt đầu tiên của ngài đó! Theo tôi nghĩ, cậu có
thể lợi dụng cơ hội tốt khi lão gia trở về lần này, thiếu gia hãy biểu
hiện thật tốt, hãy van cầu thiếu phu nhân thật tốt. Thiếu phu nhân là
một cô gái có lòng dạ mềm yếu, không chừng cũng sẽ không ly hôn nữa..."
"Nhưng còn Y Lan thì làm sao bây giờ? Cô ấy cũng vừa mới mất đi đứa trẻ của tôi..."
Thím Lý cũng ngơ ngẩn: "Thiếu gia, trong lòng ngài vẫn còn nhớ kỹ thiếu phu nhân, nhưng lại không dứt bỏ được Y Lan. Cõi đời này làm gì có chuyện
tốt như vậy? Người đẹp nữ hoàng chung một chồng còn không tránh khỏi
tranh giành nhau nữa kia?"
"Tôi
không có..." Trần Tấn Nhiên
muốn cãi lại, nhưng vẫn cứ lắp bắp rồi dừng lại. Thật sự, có lúc anh cảm thấy thật sự rất nghi ngờ, có phải là người đàn ông không thể nào thích đồng thời hai người phụ nữ một lúc hay không?
"Thiếu gia,
chuyện tình cảm của chính mình, không ai có thể giúp ngài được đâu. Tôi
chỉ hy vọng thiếu gia hãy suy nghĩ cho kỹ càng một chút, cũng nên mau
chóng suy nghĩ sớm nên lấy hay nên bỏ đi."
Thím Lý thấy dáng vẻ Trần Tấn Nhiên dao động không chừng như vậy, cũng không khỏi cảm
thấy khổ sở thay cho Ương Ương. Một cô gái tốt như vậy, tại sao lại phải chịu tội như vậy chứ?
Có lẽ, bà cũng không nên ảo tưởng về
chuyện hai vợ chồng thiếu gia, quay về lại với nhau nữa, không chừng
chuyện ly hôn đối với Ương Ương lại chính là một chuyện tốt.
Y Lan đi dạo phố đã trở lại, tắm rửa xong liền kéo Trần Tấn Nhiên dến xem cô mặc thử từng cái, từng cái một. Nhưng mà Trần Tấn Nhiên cũng không
có tâm tình nào mà ngắm. Anh ngồi ở trên giường nhìn Y Lan đang bận rộn ở đằng kia. Vóc dáng Y Lan rất cao, chẳng qua là cái lưng của cô có một
chút không được thẳng thắn, không giống như Tống Ương Ương. Từ nhỏ tuy
cô gái nhỏ Ương Ương cũng được nuông chiều, nhưng chỉ nhìn thoáng một
cái cũng có thể thấy được cô đã được gia đình dãy dỗ rất tốt. Khi Ương
Ương ngồi dáng vẻ bao giờ cũng rất đoan chính, kể cả khi cô đứng, dáng
vẻ của cô cũng giữ vẻ tao nhã giống như một con Thiên Nga Trắng.
Quần áo của Y Lan có chút sắc thái sặc sỡ, giống như là ánh nắng chói chang
của mùa hè. Tống Ương Ương tính nết lại giống như trẻ con luôn yêu thích màu hồng, xem ra giống như là một con búp bê nhỏ.
Y Lan thay đổi váy áo, quay người lại, nhìn ở trong gương chợt thấy bộ dáng của Trần Tấn Nhiên đang thất thần.
Cô hơi có chút mất hứng, đi tới bên cạnh anh: "Anh Tấn Nhiên, anh có tâm sự sao?"
"Y Lan, anh có chuyện muốn bàn bạc với em một chút."
"Anh nói đi, anh Tấn Nhiên."
"Anh muốn đưa em ra nước ngoài để nghỉ ngơi khoảng nửa tháng, có được hay không?"
"Swcs khoer của em đã tốt hơn rồi, tại sao còn phải ra nước ngoài để nghỉ
ngơi?" Y Lan có chút không hiểu, nhìn anh đầy vẻ hồ nghi.
"Ngoan, anh đang lo lắng cho thân thể của em đây. Dù sao phụ nữ sinh non cũng
đã gây ra một tổn thương rất lớn đối với thân thể. Bên kia khí hậu tốt
hơn, rất thích hợp cho chuyện điều dưỡng thân thể, mấy ngày nữa khi anh
hết bận công việc, anh sẽ đi đến đó để gặp gỡ lại với em, có được
không?"
"Vậy thì em sẽ chờ anh hết bận rồi cùng đi."
Trong lòng Y Lancth ngọt ngào, nhẹ nhàng khoác lên trên cánh tay của anh.
Nhưng Trần Tấn Nhiên lại có chút không được tự nhiên. Anh cúi đầu ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Y Lan, em hãy nghe lời."
Y Lan càng tỏ ra không hiểu: "Anh Tấn Nhiên, có phải là có chuyện gì hay không mà muốn gạt em như vậy!"
"Không có."
"Anh Tấn Nhiên." Y Lan chỉ khẽ cười một chút, "Mỗi một lần anh nói láo, anh
đều không dám nhìn vào đôi mắt của em! Anh lại đang định lừa gạt em
sao?"
"Y Lan, chỉ cần em biết rằng anh không muốn nhìn thấy em phải chịu bị tổn thương là tốt."
Y Lan muốn nói điều gì, ánh sáng nơi đáy mắt cũng chợt thấy có chút gắt gao, cô khẽ cười một chút: “Được, em đi."
Trần Tấn Nhiên tựa hồ mơ hồ thở phào nhẹ nhõm. Y Lan buông cặp mắt có hàng
mi dài, ánh mắt rũ xuống giống như một cái mành, khóe môi của anh từng
chút, từng chút cong lên thành một nụ cười cong cong.
Ngày
thứ hai sau khi đã chuẩn bị đầy đủ hộ chiếu cùng tất cả thủ tục, Trần
Tấn Nhiên tự mình lái xe đưa Y Lan đi ra sân bay, cho đến khi nhìn thấy Y Lan tiến vào trong cửa kiểm soát an ninh, anh mới xoay người rời đi.
Được tới nửa đường, liền cho ô-tô đi về phía phòng làm việc của Ương Ương.
Trần Tấn Nhiên đỗ xe ở bãi đậu xe bên cạnh. Xuyên thấu qua cửa kiếng
khổng lồ liền thấy hình ảnh người đang nhốn nháo ở bên trong. Trần Tấn
Nhiên nghĩ đến lời dặn dò của thím Lý, liền nhắm mắt bất chấp khó khăn
bước thẳng vào trong phòng làm việc.
Sợ phải đối mặt với cô, bởi vì Trần Tấn Nhiên không biết nên đối mặt với cô như thế nào. Bởi vì chính anh đã tạo thành những tổn thương cô quá sâu sắc kia, sợ khi đối
mặt cô, anh cũng không muốn còn phải nhìn thấy dáng vẻ cô lạnh lùng và
từ chối. Trần Tấn Nhiên thở dài, trong bụng đã lặng lẽ đặt ra chủ ý, lần này chuyện này sau khi chấm dứt, anh sẽ tôn trọng ý kiến của cô, hoặc
là ly hôn, như vậy anh cũng đáp ứng, hoặc là...
Anh nhẹ
nhàng lắc đầu một cái, làm sao có có thể có chuyện gương vỡ lại lành! Cô cũng đã dự bị đưa ra kế hoạch cùng với anh Trần Tấn Nhiên, cũng không
có gì gọi là quá kém.
Đẩy cánh cửa xoay tròn ra, liếc mắt
anh đã nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều của cô đang ngồi ở trên chiếc ghế cao
nhỏ. Cô đang chuyên chú cầm cây chổi quẹt đánh lại cho khách hàng chút
má hồng. Sau đó lại quan sát từ trong gương một hồi nữa. Đợi đến khi cảm thấy hài lòng, cô mới hơi vuốt cái cằm cười lên một tiếng.