"Phẫu thuật rất thành công..."
Vừa nghe được câu này, Ương Ương
chợt liền thở phào nhẹ nhõm, thậm chí cô còn vuốt vuốt ngực giống như
những người phụ nữ ở trên ti vi, ở trong lòng thầm nói một câu, cám ơn
trời đất.
"Chỉ có điều…" Mấy từ kia của bác sĩ, lập tức làm cho sự vui sướng của mọi người lập tức đông cứng lại.
Trái tim của Ương Ương lập tức như bị níu chặt, theo bản năng cô hướng ánh
mắt của mình xuyên qua đám người, tới nơi bác sĩ đang đứng.
Ánh đèn trong hành lang trắng bệch dọa người.
Ương Ương ngơ ngẩn nhìn lên đám người lờ mờ trước mặt, nhịp đập trái tim của cô dường như đã không còn được như bình thường nữa, mà đang trở nên rời rạc, bất an.
Bác sĩ nói điều gì đó nhưng cô cũng không nghe
được rõ ràng lắm. Từ những lời nói lải nhải xen lẫn tiếng khóc của thím
Lý ở đằng kia, cô mơ hồ biết rằng, anh vẫn còn đang hôn mê, nếu như anh
tỉnh lại,thì tất cả mọi chuyện đều vô sự. Nhưng nếu anh vẫn không tỉnh
lại, sẽ vĩnh viễn chìm trong giấc ngủ thật sự.
Trần Tấn Nhiên
được đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt. Mấy người trong bọn Kỳ Chấn bàn
bạc với nhau để hai người bọn họ ở lại để theo dõi bệnh tình của Trần
Tấn Nhiên. n Còn tất cả những người còn lại đều đi về
nhà trước để nghỉ ngơi. Ương Ương bị thím Lý và bọn họ cưỡng ép đưa về
nhà để nghỉ ngơi. Mãi cho đến ngồi vào trong xe ấm áp, cô mới cảm thấy
cả người mình đang phát run lên, cô để tay ở trên đùi vậy mà cũng run
run đến gần như khó có thể tự giữ được.
"Đừng sợ, sẽ không có
chuyện gì đâu, thiếu gia sẽ không sao đâu!" Thím Lý nhẹ nhàng kéo cô
lại, tựa như muốn làm dịu lại tâm tình đang căng thẳng của cô, thím Lý
bắt đầu nói liên miên những chuyện về Trần Tấn Nhiên khi còn bé.
Khi còn bé Trần Tấn Nhiên rất nghịch ngợm, có lần anh nhổ mấy cây cảnh quý
hiếm mà ba ba đã trồng trong vườn. Khi ba ba tan việc trở về nhà,
thấy cây cảnh trong vườn thiếu mấy hai gốc cây,
ông biết nếu trực tiếp đi hỏi thì nhất định anh sẽ không chịu thừa nhận. Cho nên khi nhìn thấy anh, ba ba cũng không ép hỏi, cũng chỉ cười híp
mắt nói, tìm giúp cho ba ba mấy cái cây cảnh đã bị nhổ trong vườn hoa
tới đây có được hay không? Trần Tấn Nhiên rất vui vẻ chạy đến đống rác,
kéo từ trong đó ra hai gốc cây cảnh kia, nhanh chóng đưa tới, bộ dạng
giống như tranh công hiến vật quý, nói mình đã nhổ nó từ buổi sáng!
Không cần nghi ngờ, đương nhiên là anh đã bị ba ba hung hăng đánh cho một trận tơi bời.
Ương Ương nghe đến đó, thực sự không thế nào nhịn được liền bật lên tiếng
cười phì một cái. Trong đầu cô chợt hiện lên
hình ảnh Trần Tấn Nhiên vẫn còn mặc quần yếm, đang kéo hào hứng kéo xềnh xệch mấy cái cây cảnh, chạy đến trước mặt ba ba của mình, bộ dáng như
khoe khoang con tìm thấy trước nhất…
Cô thực sự chưa bao giờ nghĩ tới khi còn bé anh lại có thể nghịch ngợm như thế, còn gây ra thật
nhiều chuyện làm cho người lớn cực kỳ đau đầu như vậy, trong lòng cô
không khỏi có một chút cảm giác thân thiết đối với anh.
Về đến
nhà, có lẽ là do cô đã ngủ ở trong phòng ngủ lớn, nơi ngày trước bọn họ
đã từng ở đó, cho nên Ương Ương đã ngủ rất say. Cô ngủ một giấc li bì,
đến ngày hôm sau, vừa tỉnh lại, liền mở miệng kỳ kèo đòi đi đến bệnh viện. Thím Lý nhìn thấu tâm tư của cô, cho nên ăn
điểm tâm xong thím liền bảo tài xế đưa cô đi tới bệnh viện.
Thay
ca cho Kỳ Chấn và A Dương trở về, Ương Ương ngồi ở bên cạnh giường bệnh
của Trần Tấn Nhiên. Gương mặt của anh vốn dic khôi ngô tuấn tú giờ đây
bị lớp băng gạc quấn quanh tầng tầng lớp lớp, sưng phù giống như cái đầu heo.
Ương Ương nhìn anh, cảm thấy không đành lòng, nhưng cô vẫn cắn môi, hạ thấp giọng mắng anh: "Đồ đầu heo, đáng đời!"
Được rồi, nhìn thấy khuôn mặt của anh đã bị phá hủy thanh thế này, tôi tha
thứ cho những lời nói và hành động vũ nhục của anh đã làm tổn thương tôi ba năm trước đây.
Ương Ương lấy chậu nước ấm, nhúng chiếc khăn
lông vào chậu nước, sau đó vắt khô nước, nghĩ muốn lau qua vết máu cho
Trần Tấn Nhiên. Đến khi lật chăn lên, cô lập tức sững sờ, ngây ngẩn cả
người. Toàn thân của anh từ trên xuống dưới da thịt không có một chỗ nào còn lành lặn, đặc biệt là ở trước ngực, cả lớp băng gạc quấn dầy như
thế, vậy mà vẫn còn có thể nhìn thấy mơ hồ vết máu. Ương Ương đưa tay
kéo chăn lên, xoay người lại đi tới đứng trước cửa sổ...
Lỗ mũi
thấy cay xè, nhưng Ương Ương vẫn cố nén lại, không muốn để cho mình bật
khóc lên. Ở trong lòng cô tự khuyên mình, mày thương xót cho anh ta cái
gì, mày đau lòng cho anh ta cái gì? Mày đã quên những chuyện anh ta đã
làm với mày rồi hay sao, mày đã quên anh ta đã đẩy mày từ trên thang lầu xuống dưới thế nào rồi sao? Mày đã quên những âm thanh không sao chịu
nổi cả ngày lẫn đêm, truyền đến từ trong phòng ngủ cách vách rồi sao,
mày đã quên anh ta đã làm những chuyện tàn nhẫn gây tổn thương cho mày
rồi sao?
Tống Ương Ương à, tranh luận một chút đi, mày cứ như vậy liền đã mềm lòng rồi sao? Mày chính là một người chóng quên, cái nhìn
của mày cũng chỉ ngắn ngủn một chút xíu như vậy, mày không biết nhìn xa
trông rộng hay sao!
Nghiêm khắc tự trách bản thân mình hồi lâu,
Ương Ương lại quay người lại đi đến đứng ở trước giường bệnh của Trần
Tấn Nhiên. Tất cả mọi phòng tuyến khoảng cách cô vừa dựng lên, lại bị
sụp đổ hoàn toàn. Ương Ương nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Thôi quên
đi! Bây giờ mình chỉ chăm sóc cho anh ta đến khi vết thương của anh ta
lạnh lại mà thôi. Đến lúc đó, mình nhất định sẽ quay đầu rời đi, sẽ
không trở lại bên anh ta nữa.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài, Ương Ương ngồi xuống ở trước giường của anh, Đây là lần đầu tiên cô
thấy anh ngoan ngoãn như vậy, dáng vẻ của anh lúc này thật an tĩnh, so
với dĩ vãng cũng làm cho người ta yêu thích nhiều hơn.
Ương Ương
chống tay vào má, lặng lẽ nhìn người đàn ông lúc này vẫn còn đang chìm
sâu trong hôn mê. Thật ra thì cô cũng không nhìn thấy được cái gì, gương mặt của anh lúc trước khôi ngô anh tuấn là thế, bây giờ bị tầng lớp
băng gạc quấn xung quanh dày cộp lên, nhìn giống như là một Xác Ướp vậy. Thân thể của anh lúc trước tráng kiện là thế, nhưng lúc này thật yếu
ớt, tựa như chỉ cần vừa đụng mạnh vào một cái lập tức sẽ bị vỡ nát ra
luôn. Ương Ương nhìn thấy Trần Tấn Nhiên như vậy, trong lòng cũng không
thể kiềm chế được cảm xúc chua xót. Anh trở thành như vậy, chung quy
nguyên nhân gây ra cũng chính bởi vì cô.
Nếu như cô sớm bẻ gãy
những suy nghĩ kia của anh, hoặc là cô không nên có những lời nói quyết
tuyệt như vậy, chắc chắn anh cũng sẽ không bỏ đi ngay, sau đó cho xe
chạy thậ nhanh trên đường cao tốc, dưới trận mưa tuyết ngày càng lớn như vậy.
Nếu như từ nay về sau anh vĩnh viễn trở thành một người tàn phế, cô sẽ phải làm gì bây giờ? Sẽ cao bay xa chạy, hay là
vì thấy anh
đáng thương mà ở lại nơi này để thương hại anh?
Nhưng cho đến lúc ấy, sợ rằng sẽ không còn có một người phụ nữ nào còn nghĩ muốn gả cho
anh, cũng sợ rằng, nhà họ Trần từ nay sẽ phải tuyệt hậu rồi.
Ương Ương bưng lấy hai má của mình. Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhưng đúng vào lúc này, dường như cô cảm thấy một ngón tay của anh đang để bên
giường bỗng hơi nhúc nhích. Trong nháy mắt Ương Ương cảm thấy mừng rỡ
không dứt, cô nhìn chăm chú hơn nữa, nhưng người nào đó lại không có một chút động tĩnh nào nữa rồi. Cảm thấy dường như có làn gió lạnh buổi
trưa vừa thổi vào trong phòng bệnh, Ương Ương liền đứng lên đi tới phía
trước cửa sổ. Khi chuẩn bị kéo cánh cửa sổ đóng lại cho thật chặt, vô
tình Ương Ương cúi đầu nhìn xuống bên dưới, lại chợt nhìn thấy một
người.
Ba năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tư Dận.
Trong nháy mắt Ương Ương lại nhớ tới cái đêm chia tay vào mấy năm trước. Cả
đêm hôm đó, Tư Dận đứng ở dưới lầu, cứ như vậy nhìn lên cửa sổ căn phòng của cô, còn cô núp ở đằng sau tầng tầng lớp lớp rèm cửa sổ, khóc đến
không thành tiếng… Không phải là khóc vì cô quá quan tâm tới anh, quá
yêu thích anh, chẳng qua là có khóc cho số mạng tàn khốc vô tình giữa
hai người.
Một mình Tư Dận yên lặng đi trên đường nhỏ trong bệnh
viện. Trong lòng Ương Ương có chút nghi ngờ, chẳng phải gia đình Tư Dận
cũng mở bệnh viện đó sao, tại sao anh còn phải chạy đến nơi này làm gì?
Thấy anh cũng đi vào trong toà nhà cô đang đứng, Ương Ương không muốn nghĩ
nhiều thêm nữa, lặng lẽ đi ra mở cánh cửa phòng bệnh ra ngoài. Quả
nhiên, không ngoài dự đoán của cô, chỉ chốc lát sau cô liền thấy Tư Dận
đi lên lầu, sau đó anh đi vào trong phòng bệnh ở cách vách.
Hai
hàng lông mày của Ương Ương thoáng nhíu lại thật chặt! Tư Dận đến đây để thăm nom người nào sao? Tại sao lại phải sắp xếp cho người đó nằm ở
trong bệnh viện khác? Chẳng lẽ anh sợ người trong nhà của mình phát hiện hay sao?
Trong lòng Ương Ương suy nghĩ lo lắng rất nhiều, nhưng
cô cũng không rảnh để bận tâm, xoay người lại, trở về bên giường của
Trần Tấn Nhiên. Cô cứ ngồi ở chỗ đó nhìn anh. Trần Tấn Nhiên vẫn như cũ, chẳng hề có một chút xíu động tĩnh nào hết. Trái tim Ương Ương chợt
nhói lên một cái, chẳng lẽ anh lại phải trở thành một người sống đời
sống thực vật hay sao?
Đến xế chiều, ông cụ Trần và hai vợ chồng
Thân Tống Hạo gần như đồng thời đến bệnh viện. Ương Ương nhìn thấy Thân
Tống Hạo và Hứa Hoan Nhan đang chậm rãi đi tới, trong lòng không khỏi
tràn ra một chút cảm xúc hâm mộ không nói ra được. Câu chuyện tình yêu
ngày xưa của hai người bọn họ cô cũng đã từng được nghe qua. Cô thật sự
rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ Hứa Hoan Nhan có thể lấy được một người đàn ông có tình yêu sâu nặng như vậy. Sau đó cô lại thở dài, thầm than thở, một người đàn ông như Thân Tống Hạo thế này, liệu cõi đời này còn có người
thứ hai sao?
Mấy người đã nói chuyện với bác sĩ thật lâu..., sau
đó còn hỏi thăm cặn kẽ bệnh tình của Trần Tấn Nhiên, lúc này mới ra khỏi phòng bệnh. Ông cụ Trần cố ý kêu Ương Ương ra ngoài đi đến phòng nghỉ
ngơi ở cách vách.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người thỉnh
thoảng lại nhìn nhau không nói gì. Ngày trước, khi ly hôn, Ương Ương đã
tự mình đi đến Singapore tìm bố chồng. Ở đó cô đã nói với ông sự thực
tất cả mọi chuyện. Thật sự khi đó ông cụ Trần đã cảm thấy thương tâm
muốn chết. Đứa cháu nội mà ông vẫn mong mỏi kia thì ra là đã sớm không
có ở trên thế gian này nữa. Hơn nữa hiện tại cuộc sống của đứa con trai
duy nhất của mình và cô con dâu mà ông rất coi trọng kia, đã không thể
nào thu thập cục diện được nữa, đến mức phải ly hôn. Ông cũng đã nghĩ
tới chuyện cứu vãn lại tình thế, nhưng mà khi đó, Ương Ương thật sự đã
bị tổn thương thấu tâm, cô chán nản rời đi, không bao giờ nữa còn muốn
về lại nơi này nữa. Mặc dù ông vẫn không đành lòng, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của cô, đồng ý với tất cả những thỉnh cầu của cô.
Chẳng
qua là hôm nay gặp lại được Ương Ương, lại nhìn thấy đứa con trai độc
nhất của mình đang nằm ở trên giường bệnh chỉ còn thoi thóp thở, chưa
biết sống chết thế nào, lại nhìn sang con dâu cũ, trong lòng ông cũng
cảm thấy đau nhức từng hồi từng hồi. Nếu như lúc trước đứa trẻ vẫn còn,
nếu như đứa nhỏ Tấn Nhiên con trai ông sớm tỉnh ngộ một chút, hai đứa
chúng nó không phải ly hôn, như vậy thì có thế nào nhà họ Trần cũng đã
có hậu duệ rồi! Nhưng mà bây giờ thì thế nào đây? Ngộ nhỡ con trai ông
cứ tiếp tục mê man, chìm trong giấc ngủ mãi mãi như vậy… ngộ nhỡ nếu như con trai ông có tỉnh lại, nhưng lại trở thành người tàn phế thì…
Trong khoảng thời gian ngắn, thiếu chút nữa là ông cụ Trần đã không kìm được
dòng nước mắt đang chực trào ra. Ương Ương nhìn bố chồng cũ của cô. Hình như ông đã già hơn ba năm trước đây đến mười mấy tuổi. Nhìn ông cụ,
trong lòng cô cũng trào lên từng hồi buồn bực. Ở nhà họ Trần, duy nhất
chỉ có hai người đối xử với cô thực sự tốt, đó là thím Lý và bố chồng cũ của cô. Ương Ương không khỏi nhẹ nhàng đến bên ông, đưa tay cầm lấy tay ông: "Mọi chuyện sẽ tốt thôi, Tấn Nhiên sẽ không có chuyện gì đâu, anh
ấy sẽ tỉnh lại, ngài đừng lo lắng..."
Ông cụ Trần lập tức cầm lấy tay Ương Ương thật chặc: "Đứa bé ngoan, con ở lại có được hay không?
Con có biết là suốt mấy năm qua Tấn Nhiên đã phải sống cuộc sống không
tốt một chút nào không? Nó vẫn luôn nhớ đến con. Nếu như lần này Tấn
Nhiên tỉnh lại, con cũng đừng nên rời đi nữa, có được hay không?"