Ương Ương vẫn còn đang chìm trong dòng suy nghĩ, mi tâm nhíu chặt lại thành hình một chữ Xuyên (川).
Giữa lúc này một tia sáng chợt lóe lên, thiếu chút nữa Ương Ương đã hét rầm
lên ở trong thang máy. Người phụ nữ kia, nhìn dáng dấp rõ ràng giống cô
đến tám mươi phần trăm!
Ương Ương rất hiếu kỳ trái tim lập tức
như bị treo lên. Cô liền lập tức đi ra ngoài, tựa như thang máy bị cúp
điện. Ra khỏi thang máy, Ương Ương trực tiếp chuyển sang đi thang bộ, đi một lúc lại đứng lại thở hổn hển. Lúc này trong
hành lang cũng đã trống không, ngay đến cả một bóng người cũng không có. Ương Ương không khỏi hít một ngụm không khí lạnh. Cô có chút buồn nản
tựa người vào trên vách tường, đang định xoay người đi vào trong thang
máy, chợt cô đụng phải một gương mặt quen thuộc.
Gương mặt Ương
Ương thoáng chút lay động, nhưng trên mặt cô vẫn chậm rãi hiện ra một nụ cười vô cùng hờ hững: "A, Tư Dận, chào anh! Dạo này anh có khỏe không?"
Tư Dận đang ôm trong tay một chiếc hộp giữ nhiệt, trên người mặc một bộ
tây trang thoải mái. Nhìn vóc dáng của anh vẫn cao lớn như vậy, gương
mặt vẫn cực kỳ anh tuấn như cũ. Chỉ có điều
trên gương mặt anh đã không còn cái vẻ bất cần đời như trong quá khứ
nữa. Mi tâm tựa như suốt ngày đều nhíu chặt lại, tựa như có nỗi buồn
không sao chia sẻ được.
"Ương Ương." Thế nhưng Tư Dận lại chỉ nhẹ nhàng gọi tên của cô, cũng không tiến đến gần cô. Ương Ương cảm thấy có chút lúng túng. Chợt cô cảm thấy ánh nắng ấm áp mùa đông đang chiếu vào trên mặt lúc này tự nhiên có chút nóng nực, làm cô cực kỳ khó chịu.
Trên lưng cô chợt thấy túa ra một lớp mồ hôi ẩm ướt nhớp nhúa khó chịu,
tựa như bị đám gai châm chích vào vừa đau vừa ngứa râm ran. Ương Ương
không muốn tiếp tục bầu không khí như thế này nữa, liền khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng đến khó chịu này.
Tư
Dận vẫn như cũ, cứ đứng nhìn cô như vậy. Ba năm qua, không có một ngày
nào là anh không nhớ cô. Nhưng mà, sau khi cô rời khỏi, ngay đến một
chút xíu tin tức của cô cũng không nghe thấy. Chung quy là trong lòng
của cô vẫn không hề có bóng dáng của anh. Cho đến hôm nay, đột nhiên cô
trở lại, xuất hiện ở trong bệnh viện thế này…
Nhất định là bởi vì nguyên nhân Trần Tấn Nhiên bị thương nặng phải nằm viện nên cô mới xuất hiện ở đây.
Ánh mắt của Ương Ương rơi vào chiếc hộp giữ nhiệt ở trên tay Tư Dận: "Anh… chắc là anh phải đi vào thăm bệnh nhân rồi,
vậy em không quấy rầy anh nữa, em đi trước."
"Là bạn gái của
anh." Tư Dận chợt chậm rãi mở miệng nói một câu, quả nhiên, liền nhìn
thấy mặt vẻ khiếp sợ của Ương Ương: "Tư Dận, anh đã ly hôn rồi sao?"
"Không, chưa ly hôn." Tư Dận thoáng cong khóe môi lên, sau đó chợt rũ mắt
xuống, như cười như không cười nhìn lại cô: "Anh chưa ly hôn thì không
thể có bạn gái được sao?"
Sắc mặt của Ương Ương lập tức thay đổi
đến khó nhìn. Cô biết, Tư Dận mà cô biết trước kia vẫn luôn là một hoa
hoa công tử. Hơn nữa dáng dấp của anh lại đẹp mắt như vậy, anh lại là người có tiền, khiến cho người phụ nữ ngã vào vòng tay của anh cũng không phải là chuyện gì khó. Chỉ có điều, Ương Ương vẫn cảm thấy trong lòng có chút khổ sở không nói được. Cô
ngước mặt lên, ve mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh: "Như vậy thì ngài mau vào đi thôi, bạn gái của anh nhất định đang rất sốt ruột chờ đợi anh đó, em đi trước đây."
Ương Ương xoay người ấn nút gọi thang máy. Khi cô đang chuẩn bị đi vào, chợt nghe thấy có một giọng phụ nữ gọi tên anh,
nghe rất nhẹ nhàng: "A Dận? Anh đã đến rồi à, tại không vào trong phòng
vậy?"
Chẳng biết tại sao tự nhiên Ương Ương lại quay đầu ngoái
nhìn trở lại, lập tức cô trở nên ngây người ra ngay
tại chỗ. Người phụ nữ vừa mới phát ra tiếng gọi Tư Dận kia, chính là cô
gái mà vừa mới rồi cô nhìn thấy. Cô gái đó có dáng dấp cực kỳ giống cô,
rất giống!
Vẻ mặt của Tư Dận đột nhiên thay đổi có chút cổ quái.
Anh bước tới một bước đi tới trước mặt của Ký Thu, bàn tay cầm vào trên
vai cô xoay một cái, lập tức xoay thân thể của Ký Thu chuyển động nửa
vòng, đưa lưng lại về phía Ương Ương đang đứng.
Nhưng mà Ký Thu đã nhìn thấy Tống Ương Ương.
Cô chậm rãi đẩy tay Tư Dận ra, cố chấp xoay người sang chỗ khác, tiến lên phía trước, nghênh đón ánh mắt đầy kinh ngạc của Ương Ương.
Hai người phụ nữ quan sát lẫn nhau, không chớp mắt. Trái tim của Tư Dận bắt đầu không khỏi co rút một cái.
"Ký Thu, thân thể của em còn chưa phục hồi lại khỏe mạnh, em trở về phòng
bệnh thôi." Không khí nặng nề gần như sắp đông cứng lại. Tư Dận cảm thấy mình không có cách nào đợi tiếp được nữa, anh tiến lên kéo tay Ký Thu
tựa như muốn đưa cô trở lại vào trong phòng bệnh.
Nhưng Ký Thu
cũng chậm rãi tránh khỏi tay của Tư Dận, từ trong đôi con ngươi trong
trẻo kia, dần dần có những giọt nước mắt tràn ra. Ký Thu cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tư Dận, ánh mắt tựa như muốn nói cô đã hiểu rồi, cuối
cùng thì cô đã hiểu rồi.
Cô hiểu tại sao khi anh nhìn cô thì ánh
mắt tựa như luôn luôn như đang bay đến những vì sao xa xôi, tựa như anh
đang xuyên thấu qua người cô mà nhìn người khác! Tại sao anh đối xử với
cô cực kỳ yêu thương và quan tâm, anh ra tay hào phóng, săn sóc cô dịu
dàng, xem ra tình thâm ý trọng, nhưng lại không muốn cô giữ lại đứa bé
này.
Cô đã từng hoài nghi, nhưng vì bản tính quá đơn thuần, cô
cũng chưa từng nghĩ sâu hơn về chuyện này. Nhưng hiện tại đột nhiên cô
chứng kiến cảm xúc của anh khi thấy người phụ nữ kia xuất hiện, lại nghĩ đến vừa mới rồi cô nhìn thấy nơi đáy mắt anh chợt lóe lên ánh mắt đầy
một vẻ dịu dàng, thì Ký Thu chợt thức tỉnh.
Thì ra là, cô chỉ là một thế thân.
Nhận thức ra được điều này, thiếu chút nữa đã làm cho Ký Thu hỏng mất. Cô vốn không muốn khóc, nhưng mà nước mắt đã rớt xuống.
Cô, Trình Ký Thu được coi là cái gì chứ, chỉ là một cô gái có xuất thân
bình dân, một cô gái có sức học bình thường, mới chỉ tốt nghiệp trường
phổ thông chuyên nghiệp, cô còn si tâm vọng tưởng được vĩnh viễn ở lại
bên cạnh anh hay sao?
Cô không có một thứ gì hết, cô làm tình
nhân của anh, làm người thứ ba mà mọi người khác đều khinh thường. Cho
đến cuối cùng cô mới nhận ra, mình lại là một trò cười để cho người khác chê cười.
"Đừng làm ầm ĩ!" Tư Dận mở miệng nói tiếp thì trong giọng nói của anh đã mang theo sự bực bội.
Thân thể của Ký Thu đột nhiên run lên một cái. Xuyên thấu qua màn lệ, Ký Thu liếc mắt nhìn Tư Dận, nhưng lúc này, ánh mắt có chút lo lắng kia của
anh lại đang đặt ở trên người Ương Ương.
Trái tim của Ký Thu cứ từng
chút, từng chút lạnh dần. Cô xoay người, khép chặt lại áo khoác, bước
từng bước, từng bước đi về hướng phòng bệnh của mình.
Tư Dận nhìn theo bóng lưng của Ký Thu, một bóng lưng mảnh mai bé nhỏ, mi tâm không
khỏi thoáng nhíu lại. Tư
Dận biết anh có lỗi với Ký Thu, nhưng mà anh
không có cách nào.
"Anh đi xem cô ấy thế nào đi, em không muốn cô ấy bị hiểu lầm như vậy! Tốt nhất là anh hãy giải thích cho cô ấy một
chút. Nếu như anh cần em giúp đỡ, em có thể đi giải thích giúp cho anh.
Bây giờ tinh thần của cô ấy thật sự không được tốt, anh nên đi thăm cô
một chút đi."
Ương Ương đã biết đại khái sự việc này là như thế nào, cô không khỏi thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói.
"Không." Tư Dận không hề động đậy bước chân, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn
hướng về phía Ương Ương đang ở gần đó cách khoảng một bước chân. Anh
nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh đóng lại, sau đó mới lại mở miệng nói
tiếp: "Cô ây không hề hiểu lầm, nguyên bản câu chuyện chính là như vậy."
"Cái chuyện gì vậy?" Vẻ mặt của Ương Ương đã khôi phục lại sự bình tĩnh,
thậm chí cô còn nở một nụ cười ôn hòa: "Tư Dận, anh không phải là một
đứa trẻ nhỏ nữa đâu, đừng làm những chuyện vớ vẩn ấy nữa."
"Tống
Ương Ương, đến giờ em vẫn chưa rõ hay sao? Từ đầu đến cuối, người mà anh yêu, chỉ có một mình em thôi! Chỉ cần em nói em đồng ý, ngay lập tức
anh có thể ly hôn để cưới em!"
Giọng của Ương Ương thoáng trở nên run rẩy một chút: "Tư Dận, anh đừng nên đùa gưỡn như vậy nữa!"
Tư Dận tiến lên một bước, chợt đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực mình. Anh
ôm chặc như vậy, tựa như muốn khảm luôn cô vào trong máu thịt của mình.
Anh nhớ cô suốt ba năm qua. Nhớ cô gần như đã sắp phát điên lên rồi, mà giờ khắc này, cô đang ở trong ngực của anh, đây không phải là giấc mộng,
anh gần như đã sắp say rồi.
"Tư Dận, buông tay ra!" Ương Ương
liều mạng giãy giụa, thế nhưng Tư Dận lại càng ôm cô chặt hơn. Anh áp
mặt mình vào trên mái tóc mát lạnh của cô, miệng không ngừng lẩm bẩm
từng tiếng từng tiếng: "Anh không buông tay! Ương Ương, anh sẽ không
buông tay đâu."
"Tư Dận, nếu như anh còn như vậy nữa, từ nay về
sau em sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh nữa!" Ương Ương vừa
tức vừa sốt ruột, vì vậy cô liền gắng sức hung hăng đẩy mạnh một cái,
thoát ra khỏi tay anh.
Tư Dận nhìn thấy vẻ mặt của cô đã tái đi
vì giận dữ, thần thái không còn như lúc trước nữa, lúc này anh cảm thấy
từ trong trái tim mình chợt truyền đến một hồi co rút đau đớn.
Anh tựa nửa người trên vào trên tường, lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa, hung hăng hít vài hơi, sau đó kẹp ở ngón giữa.
Tư Dận hơi híp ánh mắt lại nhìn cô. Cả người Ương Ương lúc này trông thật
mỏng manh, gần như hòa tan ở trong ánh mặt trời mùa đông ấm áp.
Tư Dận nhìn Ương Ương có chút say mê, giọng nói của anh gần như thì thào,
nhẹ nhàng nói thủ thỉ: "Em cũng đã nhìn thấy rồi đấy, dáng dấp của Ký
Thu rất giống với em, hai năm trước khi anh gặp được cô ấy, anh liền
mang cô ấy theo bên người! Nguyên nhân chỉ có một… em tự hiểu lấy."
"Tư Dận, anh làm như vậy là không hề có chút công bằng nào đối với cô ấy!"
Ương Ương càng trở nên tức giận hơn! Anh thế này là muốn coi cô thành ra cái gì chứ? Muốn dùng chiêu bài yêu cô, để rồi cứ tàn nhẫn phá hủy cuộc đời của một cô gái tuổi còn trẻ như vậy hay sao?
Ương Ương nhớ tới,
mới vừa rồi ánh mắt của cô gái kia khi nhìn cô, như vừa buồn bã lại vừa
oán trách, nhất định là cô gái ấy rất thích Tư Dận, chẳng qua là…
Ương Ương suy nghĩ một chút những lời Tư Dận vừa nói..., không nén nổi tiếng thở dài. Tấc cả đều khốn khổ vì tình.
"Thế nào là không công bằng? Anh cho cô ấy tiền của, cho cô rất nhiều châu
báu, đồ trang sức đeo tay. Đến ngay cả phòng ốc để ở, cả đờcô ấy cũng
không thể kiếm ra được. Cho tới bây giờ, anh cũng chưa bao giờ bạc đãi
cô ấy, dù chỉ là một chút xíu, anh cho cô ấy tất cả những gì đúng như
nhu cầu. Chỉ trừ việc không muốn cô sinh con cho anh… Nhưng mà anh làm
như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô ấy. Đến một ngày nào đó, khi anh đã
không còn muốn cô ấy nữa, đến lúc đó, cô ấy còn phải lập gia đình. Nếu
như để cô ấy sinh con thì khi lấy chồng, người ta sẽ tuyệt đối không bao giờ đồng ý với một cô gái như vậy!"
Tư Dận nói ra câu nói đó như bị kích động. Ương Ương kinh ngạc nhìn anh, dường như không thể nào tin nổi. Đây chính là Tư Dận, một người mà cô đã từng biết hay sao.
"Làm sao anh có thể nói ra những lời nói như vậy được chứ? Làm sao anh biết
người khác đến với anhi chính là vì tiền bạc và phòng ốc kia chứ? Ký Thu yêu anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao?"
"Đừng có nói ra
những lời ngu ngốc ấy, Ương Ương à." Tư Dận lại quay đầu đi hút một hơi
thuốc: "Nếu như anh không có tiền, không có cái thân phận và địa vị này, cô ấy sẽ còn thích anh sao?"
"Anh… Đúng là không thể nào nói
những lời đạo lý với anh được!" Ương Ương không muốn để ý đến anh nữa,
ấn nút thang máy kêu bộp một tiếng.
Tư Dận muốn đưa tay ra kéo
Ương Ương lại. Nhưng Ương Ương cũng đã rất nhanh đóng ấn nút đóng cửa
thang máy. Trong nháy mắ, cửa thang máy chậm rãi khép lại. Trong một
thoáng tích tắc đó, Ương Ương hình như nhìn thấy được Trình Ký Thu...
Chẳng qua là, đây là chuyện của người khác, cô căn bản không muốn quan tâm nhiều, mà cũng không có ý định đi để ý đến.
Ương Ương trở về bãi đỗ xe để lấy xe. Cô gọi điện thoại cho thím Lý để cáo
biệt, nhưng lời nói còn chưa ra đến miệng, không ngờ từ bên kia điện
thoại đã thấy tiếng kêu la của thím Lý gấp gáp như lửa cháy: "Ương Ương, cháu hãy mau chóng đến đây đi, thiếu gia lại hôn mê bất tỉnh rồi, vẫn
còn đang sốt cao…"