Vừa vặn cà phê vừa mới nấu xong, cần phải bưng đến bàn số bảy cho khách. Trần Tấn cũng không lên tiếng, yên lặng nhận lấy khay từ tay người hầu
bàn sau quầy ba, sau đó đi về phía người khách ở bàn số bảy. Ương Ương
quay mặt sang, chỉ nhìn thấy bóng lưng nở nang của Trần Tấn Nhiên. Anh
là một tiếu gia, được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, thế nhưng
lại có thể nghiêm túc bưng cà phê, đưa đến tận bàn cho khách nhân trong
quán của cô như vậy.
Chẳng biết tại sao,
ngay một khắc này, mùi hương nồng đậm của cà phê chợt tỏa lan ra khắp
quán cà phê, ngập tràn trong mũi của khách hàng. Ương Ương nhìn theo
bóng lưng cao to của anh chợt cảm thấy ấm áp, dần dần hốc mắt của cô
chợt thấy ẩm ướt.
Đây chính là Trần Tấn Nhiên, nhưng lại không
phải là Trần Tấn Nhiên năm xưa, người đàn ông trong trí nhớ của cô, đã
từng làm cho cô cảm thấy sợ hãi nữa rồi.
Anh thật sự dường như đã bắt đầu thay đổi.
Cứ như vậy, ở một nơi nào đó trong lòng Ương Ương, dường như đã có chút buông lỏng ra rồi.
Ương Ương cúi đầu, mấy lọn tóc ở hai bên tóc mai liền xòa xuống, mềm
mại dính sát vào gò má của cô,. cây bút trong tay cô xẹt qua xẹt lại
vòng quanh trên giấy một cách vô thức, tạo thành đường cong đan xen lung tung với những hình hoa văn lộn xộn. Dư quang khóe mắt của cô cũng
không thể khống chế nổ, cứ như bị dính vào bóng dáng của ai đó, còn đang bận rộn ở cách đó không xa.
Anh thật sự có thể chịu đựng được sự khổ sở, công việc ở quán yêu cầu phải cẩn thận tỉ mỉ, sử dụng một
người như anh, cũng có thể thay được hai nhân viên phục vụ rồi. Ở trong
lòng Ương Ương thầm tính toán, khóe môi cũng là chậm rãi cong lên…
Lại có một nhóm khách ra khỏi quán. Lúc này đã đến hơn hai giờ chiều rồi,
chính là thời điểm có ít khách. Ương Ương không
ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiếng bước chân kia cũng biết là anh đang tới.
Cô cuống quít hết sức chuyên chú bắt đầu tính sổ. Mấy nhân viên phục vụ
trẻ tuổi cũng nghỉ ngơi đi ăn cơm, cười nói hi hi ha ha ầm ĩ, nhưng vẫn
không quân nhìn lén về phía bọn họ một chút.
"Em đang xem cái gì đấy?" Trần Tấn Nhiên vừa thả cái khay xuống, vừa quan sát ánh mắt của cô.
Ương Ương mặc một cái áo đầm màu đỏ, kiểu dán cổ tròn không có tay. Nhìn cô mặc bộ đồ này nhìn thật giống như một cô bé con vậy, mái tóc của cô
được quấn cao lên trên đỉnh đầu theo kiểu mẫu tóc đang thịnh hành, nhìn búi tóc giống như một quả lê, được cô dùng
một chiếc trâm cố định lại. Nơi xương quai xanh có mấy lọn tóc hơi uốn
cong để buông lơi, nhìn cô vừa xinh đẹp thật rung động lòng người.
Trần Tấn Nhiên không nhịn được lại càng lại ghé sát gần hơn, chóp mũi của anh gần như sắp chạm đến mái tóc mát lạnh của cô rồi.
Ương Ương hạ bút xuống rồi mới ngẩng đầu lên trả lời. Trần Tấn Nhiên cuống
quít kéo giãn khoảng cách với cô ra, chỉ sợ lỡ ra lại làm chọc giận đến
cô, liền đứng ở nơi đó, bộ dạng giống như là một đứa trẻ thấy mình rất
may mắn vì làm chuyện xấu, nhưng lại không bị người khác bắt gặp, len
lén cười tủm tỉm.
Ương Ương lườm anh một cái: "Tính sổ cho mọi người chứ còn làm gì, sắp phát tiền lương rồi."
Trần Tấn Nhiên lập tức mở miệng hỏi: "Anh có được phát lương hay không vậy?"
"Nói nhảm nào, tôi đây cũng không phải là một bà chủ có lòng dạ hiểm độc."
Ương Ương khép lại sổ sách và máy tính, dự định đi ăn một chút đồ gì đó
rồi trở về nhà đi ngủ. Buổi chiều cô cũng không có ý định tới quán nữa.
"Vậy thì có tiền thưởng hay không?" Trần Tấn Nhiên đi theo đàng sau Ương
Ương, giống như là một cái đuôi, dù làm thế nào cũng không thể đuổi đi
được.
Ương Ương suy nghĩ một chút, chợt cô bày ra bộ mặt phớt tỉnh, mở miệng nói: "Tấn Nhiên."
Trần Tấn Nhiên vừa nghe thấy cô nói chuyện với mình như vậy, đầu tiên là vẻ
mặt thoáng nở nụ cười nhu hòa, nhưng tiếp sau đó hàng lông mày của anh
chợt bắt đầu vặn xoắn lại.
Quả nhiên, Ương Ương khẽ thở dài một
hơi, chậm rãi nói với anh một câu: "Cám ơn anh trong suốt khoảng thời
gian qua đã nghiêm túc làm công việc trong quán của tôi như vậy. Quả
thực anh đã trợ giúp tôi rất nhiều, thật sự đã giúp tôi rất nhiều việc
lớn. Nhưng mà, Trần Tấn Nhiên à, anh không phải là người thuộc về những
công việc như thế này, anh không nên ở lại chỗ này nữa, hãy rời khỏi nơi này đi thôi."
Cặp mày đẹp của Trần Tấn Nhiên liền nhíu lại chặt
hơn. Anh ngắm nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của người phụ nữ ở trước mặt
mình, cảm thấy mình đã sắp bị cô bức đến ranh giới cuối cùng rồi.
"Anh còn có chỗ nào làm cho em cảm thấy chưa được hài lòng phải không?"
Ương Ương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, anh rất tốt, thậm chí tôi cũng không thể nào ngờ rằng anh vậy mà lại có thể làm tốt một công việc bình thường như vậy, phải nói là anh làm rất tốt là khác, hơn nữa…”
Ương Ương chớp mắt một cái vẻ tính nghịch: "Anh tới đây làm công việc phục
vụ, khách hàng đến quán của tôi đã nhiều hơn gấp đôi ngày trước đấy."
Nhìn dáng vẻ dễ thương của cô, Trần Tấn Nhiên cũng không khỏi cười nhẹ: "Vậy tại sao em còn nói anh phải rời khỏi nơi này?"
"Anh cũng không thể như vậy cả đời được." Ương Ương chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt: "Có lúc, tôi cũng vậy, cảm giác bản thân mình thật rất cố
chấp… Trần Tấn Nhiên, bây giờ anh thật sự đã là một người rất tốt, nếu
như đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm tha thứ cho anh. Nhưng vì tôi
lại là một con người quá cố chấp, cá tính đó đã ăn sâu bén rễ vào trong
con người của tôi rồi, tôi không thể nào thoát ra được, cho nên…"
Ương Ương cảm thấy nơi hốc mắt của mình căng ra, cay xè đến khó chịu, nhưng
cô vẫn là cố chấp nhìn anh cười cười: "Cho nên, Trần Tấn Nhiên à, giữa
chúng ta không có duyên phận với nhau, mời anh cứ như vậy mà buông tay
ra thôi."
Ánh mắt của Trần Tấn Nhiên có chút chán nản, lâu nay
anh đã phải cố gắng làm việc như vậy, anh cố gắng để đến bây giờ, ngay
tại nơi này, chỉ có thể nhận được một lời đáp lại của cô như thế! Chỉ
cần một câu chúng ta không có duyên phận như vậy, đã có thể hoàn toàn
xóa sạch đi khoảng thời gian anh và cô đã trải qua ở tại nơi này hay
sao!
"Nếu như giữa chúng ta không có duyên phận với nhau, Tống
Ương Ương, tại sao giữa một xã hội có nhiều người như vậy, anh lại đặc
biệt chỉ có tình cảm với em, chỉ muốn cưới em? Nếu như chúng ta không có duyên phận, thì tại sao giữa nhiều người như vậy anh lại chỉ yêu em?
Nếu như không có duyên phận, tại sao hiện tại anh còn có thể hoàn hoàn
chỉnh chỉnh đứng ở trước mặt của em thế này?"
Trần Tấn Nhiên chợt tiến lên một bước, khóa cô thật chặt ở trong lòng, một đôi tròng mắt
bày ra một khí phách và tràn đầy sự kiên quyết, làm cho người ta phải mê đắm.
"Anh không tin cái gì gọi là duyên phận kia. Anh cũng không tin vào cái gì gọi là số
mệnh. Thế nhưng đây là lần đầu tiên, anh lại
nghĩ muốn thử đánh cuộc một lần xem sao! Anh muốn đánh cuộc rằng, cuộc
đời này của anh và em, rốt cuộc là chúng ta có duyên phận có hay không,
rốt cuộc có số mệnh của hai chúng ta có thể đi chung đường với nhau được hay không?"
Khi Ương Ương nhìn vào trong ánh mắt đó của anh, cô cảm
giác mình như đã sắp sửa không thể kiềm chế nổi nữa. Nếu như còn tiếp
tục như vậy nữa, cô không biết mình lúc đó cô sẽ như thế nào, sẽ chìm
đắm, hay là sẽ mềm lòng thỏa hiệp với anh.
Nhưng mà Ương Ương
cũng không dám quên, mình gặp phải sự hành hạ như thế nào. Không thể
quên được ở thời gian sống của cuộc hôn nhân không có tình yêu đó, cô đã phải trả một giá cao như thế nào.
Ương Ương đẩy anh ra, nở một
nụ cười lành lạnh: "Nếu như anh có thể làm cho đứa bé kia sống lại, tôi
sẽ lập tức sống chung một chỗ với anh một lần nữa."
Trần Tấn
Nhiên nghe thấy cô nói như vậy, vẻ mặt lập tức có biến đổi lớn. Gương
mặt anh chợt tái nhợt đi, trắng bệch như tuyết, không thể nào tìm thấy
vẻ mặt đầy sự bình tĩnh và kiên quyết mới vừa rồi nữa.
Câu nói
này của Ương Ương đã hoàn toàn làm khó anh. Chuyện như vậy làm sao anh
có thể làm được đây? Đứa bé đã chết, anh đã từng hối hận, đã từng thống
khổ, nhưng mà, cuộc sống hàng ngày thì vẫn còn phải tiếp tục.
"Ương Ương, em không thể nói một câu làm khó anh như vậy chứ!"
Anh trầm mặc nhìn cô, không biết nên nói cái gì cho phải. Đã nhiều năm như
vậy, trong lòng anh chỉ có cô, anh chỉ có một mong muốn được sự tha thứ
của cô, sẽ bắt đầu cuộc sống mới lần nữa! Nhưng tại sao lại cứ phải khó
khăn như vậy?
Ương Ương không đáp lại, chỉ là liếc anh một cái,
nói một câu nhàn nhạt: "Nếu như anh không làm được cũng đừng trở lại bên cạnh tôi nữa."
"Em đang cố tình dồn ép anh đó!"
Sự tức
giận đã bao phủ một lớp thật mỏng trên mặt anh. Chợt một tay anh nắm
thật chặt lấy bả vai của cô, lôi cô đến gần ở bên người mình: "Ương
Ương, em không nên ép anh như vậy!"
"Anh muốn làm gì?" Ương Ương
đẩy anh ra, nhìn lại anh vẻ đề phòng: "Trần Tấn Nhiên, anh cũng đừng ép
tôi nữa! Không có người co tính nết như anh thì cũng sẽ không có chuyện
như vậy. Chuyện tình cảm là phải hai bên tình nguyện, tôi đã không muốn, cho dù anh có giết chết tôi ngay bây giờ, cũng vô ích!"
"Anh làm sao có thể giết chết em chứ?" Trần Tấn Nhiên chợt cười lạnh: "Anh hận
em, Tống Ương Ương, anh làm chuyện sai lầm, chẳng phải lập tức đã bị em
xử tử hình rồi đó sao? Anh thật sự có lòng muốn hối cải, tại sao em lại
không cho anh cơ hội?"
"Có một số việc không thể nào tha thứ được, có khi chỉ bị phạm vào một lỗi rất nhỏ, nhưng sẽ phải trả một giá thật lớn!"
"Ba năm hành hạ vừa rồi có được coi là cái giá cao hay không? Đứa bé kia
cũng là con của anh. Ương Ương, anh cũng vậy, cũng bị mất đi đứa con của chúng ta… anh cũng đã bị trừng phạt!"
"Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, cũng không muốn cái vã nhiều với anh nữa! Trần Tấn Nhiên, anh đi đi."
"Nếu như mà anh trả lại được cho em đứa bé thì sao?" Trần Tấn Nhiên chợt
tiến lên một bước, nắm chặt lấy cái cằm tắng nõn của cô.
Ương Ương sửng sốt, ngây ngốc cả người, mở miệng hỏi: "Làm sao anh trả lại được chứ?"
Vậy là Trần Tấn Nhiên chợt khom lưng ôm lấy cô, nở nụ cười vẻ đầy xấu xa,
liền nhấc chân bước đi ra bên ngoài quán cà phê: "Rồi em sẽ được biết
ngay lập tức thôi."
Lúc hai người ra đến cửa, vừa vặn đụng vào mấy nhân viên phục vụ đi ăn trở về trong quán…
"Anh buông tôi ra!" Ương Ương liều mạng giãy giụa. Trần Tấn Nhiên cũng không chút khách khí lập tức ôm cứng lấy cả người cô, hung hăng khạc ra hai
chữ: "Không buông!"
"Tống Ương Ương, em đừng mơ tưởng làm cho anh buông tay em ra lần nữa! Đời này em cũng đừng có mơ tưởng như vậy!"
Anh một phát kéo cánh cửa kính ra, sải bước đi ra ngoài…
"Trời ạ, thật quá khí phách rồi…”
"Chị Ương Ương thế nào mà vẫn còn từ chối anh Tấn Nhiên thế nhỉ! Một người
đàn ông tốt như vậy, nếu là tôi, tôi đã sớm hòa tan mất rồi…"
"Tốt rồi, tốt rồi! Đừng có làm loạn mọi việc lên nữa, chúng ta vẫn nên vào
làm việc đi thôi. Tôi đoán chừng xế chiều và buổi tối hôm nay, chị Ương
Ương cũng sẽ không đến quán nữa đâu!"
Mấy người cứ ồn ồn ào ào nói chuyện, nhưng sau đó bọn họ vẫn hết sức chuyên chú vào công việc của mình...
Ương Ương bị Trần Tấn Nhiên nhét vào xe, đóng sầm cửa xe lại. Cô còn chưa
kịp mở cửa xe ra, anh cũng đã rầm một tiếng, mở khóa điện khởi động xe.
Ương Ương ngã ngồi ở trên ghế sau xe, bộ dạng đầy chật vật. Cô không
thấy rõ biểu cảm của anh trong giờ phút này như thế nào, nhưng cô bị
những động tác thô lỗ ki của anh làm cho trong lòng thấy khó chịu không
thôi, thiếu chút nữa nước mắt liền rơi xuống.
Trần Tấn Nhiên lòng dạ cứng rắn nhất định không lên tiếng, dứt khoát lái đi đến phía dưới khu nhà Ương Ương đang ở.
"Xuống xe." Anh mở cửa xe, lại ôm lấy cô.
Ương Ương không thuận theo, dùng sức nắm lấy cửa xe nhất định không buông
tay. Trần Tấn Nhiên vừa khẽ cười lên một tiếng, lại dùng sức một chút,
liền gỡ được tay của cô ra: "Không phải là em muốn anh trả lại cho em
một đứa bé sao? Ngay bây giờ anh sẽ trả lại cho em."