"Ương Ương, tốt quá rồi Ương Ương! Em có biết là cái bản chứng nhận thỏa thuận li hôn này đã đè nặng lên anh, làm anh sắp chết rồi hay không.
Hôm nay em đã xé nó đi như vậy, thật sự anh rất vui vẻ. Em cứ yên tâm,
từ nay về sau anh sẽ không bao giờ còn lừa dối em nữa, không bao giờ còn bắt nạt em nữa. Đây là lần cuối cùng, em hãy tha thứ cho anh nhé, có
được hay không?"
"Trần Tấn Nhiên anh là đồ khốn kiếp, anh vậy mà
lại gạt tôi lần nữa. Anh cút đi,. tôi không muốn còn phải nhìn thấy nữa, anh cút đi!" Ương Ương cực kỳ tức giận, tự đáy lòng cô bây giờ đã thực
sự chán ghét anh đến cùng cực rồi. Cô thực sự không ngờ anh lại có thể
giăng bẫy cô, lừa gạt cô như vậy! Anh nghĩ muốn kết hôn thì kết hôn,
muốn ly hôn là ly hôn, muốn phục hôn thì sẽ phục hôn! Anh đã bao giờ coi cô, Tống Ương Ương này, là một con người chưa?
"Ương Ương, anh
làm như vậy còn không phải là vì anh muốn được sống cùng với em, được ở
chung một chỗ cùng em hay sao?" Trần Tấn Nhiên bị cái đẩy của Ương Ương
nên hơi lảo đảo một chút, trong lòng anh cũng không khỏi cảm thấy tức
giận. Mọi thủ đoạn cứng mềm Trần Tấn Nhiên đều đã
dùng hết, nhưng cô lại cố tình dầu muối cũng không chịu ăn (*). Anh đã
phải chịu nhún nhường cô đến mức độ như thế này, đã phải tạm thời buông
bỏ chức vị của mình, chạy tới nơi này để làm một nhân viên phục vụ nhỏ
nhoi trong quán cà phê của cô. Tất cả những việc làm đó của anh, cũng
chỉ vì một lý do, anh muốn được cùng cô sống cuộc sống chung của hai
người. Vậy mà Ương Ương lại còn làm ra những chuyện không có tình người
như vậy, chung quy là đến tột cùng cô muốn như thế nào đây?
(*) Ý nói Trần Tấn Nhiên đã dùng đủ mọi cách từ mềm dẻo đến cứng rắn để thu
phục trái tim của Ương Ương, nhưng hết lần này tới lần khác, Ương Ương
đều không chấp nhận thiện ý của Trần Tấn Nhiên.
"Vì anh muốn được ở chung một chỗ cùng với tôi sao? Trần Tấn Nhiên, tôi chỉ muốn hỏi anh
một câu, anh làm những việc như vậy thật sự là vì anh quan tâm đến tôi
sao?"
"Dĩ nhiên rồi!"
"Tốt lắm! Nếu như anh thực sự quan
tâm đến tôi như vậy, vậy thì vì sao khi làm bất cứ chuyện gì, anh cũng
chỉ biết lấy bản thân mình làm trung tâm, tại sao anh không bao giờ chịu suy tính cho tôi một chút?"
"Tại sao em lại cho rằng anh không hề nghĩ ngợi, suy tính cho em chứ…"
"Anh thực sự suy tính cho tôi sao? Nếu như anh thực sự suy tính cho tôi, thì tại sao anh không bao giờ hỏi tôi, xem đến tột cùng tôi có đồng ý ở
chung một chỗ với anh hay không?"
Câu nói này của Ương Ương vừa
thốt ra khỏi miệng, chỉ thấy sắc mặt của Trần Tấn Nhiên nhất thời liền
có sự thay đổi. Trong lòng cô có một chút tự trách, nhưng rồi cô lại cố
tình không muốn mình phải để ý quá nhiều đến những cái khác thường đó
của anh. Cô không muốn còn phải tiếp tục dây dưa cùng với anh như vậy
nữa. Thật sự cô đã quá mệt mỏi rồi.
"Tống Ương Ương." Trần Tấn Nhiên chợt tiến lên trước, lập tức đưa tay nắm chặt lấy cái cằm nhỏ của cô.
Cái cằm nhỏ của Ương Ương bị Trần Tấn Nhiên bóp mạnh, đau thấu đến tận
xương. Nhưng cô vẫn nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ quật cường: "Trần Tấn
Nhiên, anh muốn hận tôi như vậy cũng được, anh muốn oán trách tôi cũng
không sao hết, nhưng tôi chỉ muốn nói cho anh biết, chúng ta đã sớm ly
hôn rồi, cho đến tận bây giờ tôi cũng không nghĩ muốn có bất kỳ mối liên quan nào đối với anh nữa."
Thế nhưng lúc này đột nhiên Trần Tấn
Nhiên lại nở một nụ cười mang đầy sự ma quái. Ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt của cô từng chút từng chút: "Vậy sao? Cô đã nhẫn
tâm như vậy, đã kiên quyết đoạn tuyệt đến như vậy, thì đến bây giờ, tôi
cảm thấy mình cũng không cần thiết phải đối xử dịu dàng với cô nữa! Tống Ương Ương, cô đã từng nghe thấy có một câu nói thế này chưa, không có
được mới là tốt nhất, không lấy lại được cái đã mất đi, mới làm cho
người ta thấy không cam tâm nhất! Cô cho rằng tôi yêu cô sao? Không đâu! Tôi làm như vậy chỉ vì nguyên nhân đã bị cô cự tuyệt. Bởi thế cho nên
tôi mới không cam lòng mà thôi!"
Ương Ương nghe thấy câu nói này lập
tức xoay người lại, cô giống như vừa nghe thấy tiếng sấm nổ giữa trời
quang
vậy. Cô kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn lại anh: "Anh vừa nói cái
gì?"
"Tôi nói, tôi căn bản không hề yêu cô, chỉ vì tôi muốn chinh phục cô, chỉ vì tôi không thích cô lại có thể dám không thích tôi."
Trần Tấn Nhiên đã sớm không biết mình vừa mới nói ra những câu nói điên rồ
gì nữa. Tất cả lòng tự ái của anh đều đã bị cô quét rơi xuống trên mặt
đất, xốc xếch bẩn thỉu nằm ở nơi đó, như muốn nói cho anh biết, cô đã
tàn nhẫn, kiên quyết đoạn tuyệt với anh đến mức nào.
Trần Tấn
Nhiên cực kỳ thống hận! Anh hận tại sao mình lại có ăn nói khép nép với
cô, cuối cùng lại chỉ để đổi lấy những lời sỉ nhục của cô như vậy. Cô
căn bản không hề thương anh, chỉ là anh đã ngây ngốc nên mới không nhận
thấy rõ ràng mà thôi Vấn đề ở đây không phải là tha thứ hay là không tha thứ, mà là vấn đề yêu hoặc không yêu.
"Anh hãy cút đi!" Toàn
thân Ương Ương đã phát run lên, tận sâu trong đáy lòng cô, sự tuyệt vọng không nói ra được tựa như đang chậm rãi trào ra, lan tràn ra khắp cô
thể của cô. Ương Ương lấy một tay đẩy Trần Tấn Nhiên ra, cũng không buồn liếc nhìn lại anh một cái: "Trần Tấn Nhiên, bây giờ thì anh hãy cút đi
cho khuất mắt tôi!"
"Cô tức giận cái gì kia chứ! Cô cũng biết cái kiểu ăn nói này của cô thật rất không dễ nghe, không dễ chịu chút nào
hay không?" Thế nhưng cô càng như vậy, anh lại không muốn buông tay với
cô. Trần Tấn Nhiên tiến lên phía trước thêm một bước, đôi tay anh bóp
chặt lấy bả vai của cô, đẩy cô lùi lại phía sau từng bước, từng bước
một. Ương Ương nhìn thấy trong đáy mắt của anh là một ý cười tràn ngập
sự giễu cợt, chỉ cảm thấy nơi đáy lòng mình chợt đau nhói khó nhịn. Cô
cắn chặt đôi môi, không muốn nhìn lại anh.
"Tống Ương Ương, không phải là cô muốn tôi trả lại cho cô một đứa bé hay sao? Tôi, Trần Tấn
Nhiên này, trên đời thứ mà tôi ghét nhất là thiếu nợ người khác. Hiện
tại tôi liền trả lại cho cô, sau đó chúng ta đường trở về đường, cầu trở lại cầu."
Trần Tấn Nhiên nói xong, hung hăng đẩy mạnh một cái, làm cho cả người Ương Ương lảo đảo rồi ngã nhào xuống trên giường.
Ương Ương kinh hãi, giùng giằng muốn bò dậy. Nhưng không ngờ Trần Tấn Nhiên
lại trở tay, tiếp tục đẩy mạnh vào người cô một cái, sau đó cả người anh liền đè lên trên người cô: "Thế nào? Ba năm trước đây chúng ta đã ngủ
với nhau nhiều lần như vậy, hiện tại cô lại còn giả bộ thanh cao cái gì
kia chứ?"
"Trần Tấn Nhiên, anh thật vô sỉ! Tôi và anh sớm đã
không còn có liên quan gì với nhau nữa rồi, anh mà đụng chạm vào người
tôi, nhất định tôi sẽ tố cáo với cảnh sát để kiện anh!"
Thế nhưng Trần Tấn Nhiên lại chỉ cười một tiếng lạnh lùng, vẻ đầy khinh thường.
Anh hung hăng cầm giữ hai cổ tay của cô, sau đó cố định đôi tay của cô
lên đỉnh đầu: "Tốt thôi, tôi đây liền chờ xem."
Anh cúi đầu
xuống, lạnh lùng hôn lên trên môi của cô. Ba năm qua, anh đã nhớ nhung
cô biết bao nhiêu. Nhưng mà cô lại là một người phụ nữ không có trái
tim. Cô căn bản cũng không có một chút xíu tình cảm nào với anh. Nếu như cô đã tàn nhẫn như vậy, tội gì anh phải hao tổn tâm trí cố làm cho cô
được vui vẻ kia chứ!
Nếu như cô thật sự có đứa bé của anh, vậy
thì cô sẽ không còn nghĩ muốn rời khỏi anh nữa. Còn anh, dù bất kể như
thế nào, anh cũng sẽ không chịu buông tay với cô, mà anh cũng không muốn buông tay cô ra nữa.