Vì nặng tình mà cô lại tha thứ cho anh lần nữa, nhưng mà, rốt cuộc cô đã được hồi báo lại điều gì đây?
Nếu như Nữu Nữu bị xảy ra một chút không hay, cô cũng không có ý định tiếp tục sống thêm nữa.
Sắc trời dần dần thay đổi trỏ nên ảm đạm, chiếc điện thoại ở trong lòng bàn tay cô bị mồ hôi rịn ra bao lấy, nhưng vẫn chỉ có sự an tĩnh đáp lại.
Tần Thiếu Dương vẫn không hề tới, thậm chí đến đám thủ hạ của anh, ngay
cả một cuộc điện thoại cũng không gọi tới hỏi han. Đến bây giờ Bội Nghi
mới biết, thế nào là mùi vị của sự tuyệt vọng, một
nỗi tuyệt vọng chân chân thực thực, sự chết tâm chân chân thực thực.
Thay vào đó, trong cô bây giờ là một cảm xúc bình thản đến muốn khóc mà
cũng không thể khóc được. Giờ phút này Bội Nghi cứ ngồi chết lặng ở chỗ
đó, không hề nhúc nhích, giống như là một tượng gỗ nhìn thật tức cười.
Ánh đèn phòng cấp cứu chợt mờ đi, cửa phòng bật mở ra. Bội Nghi lập tức
đứng bật dậy, cô lảo đảo nghiêng ngả chạy vọt tới bên cạnh cánh cửa, vừa đúng lúc bác sĩ mặt mặt mày nhẹ nhõm từ bên trong bước ra ngoài, vừa đi vừa tháo khẩu trang xuống.
"Bác sĩ…" Bội Nghi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn thấy không thể nào hoàn toàn yên tâm.
"Cháu bé bị viêm phổi cấp tính, nhưng đã không sao rồi, chỉ cần nằm viện để theo dõi một tuần là ổn."
Bác sĩ mở miệng nói một câu nhẹ nhõm. Cả người Bội Nghi lúc này giống như
đã mệt lả, thân thể rã rời, xụi lơ, phải đứng tựa vào trên vách tường
cám ơn trời đất. Con gái của cô còn nhỏ như vậy, cô thật sự rất sợ mình
không có cách nào nuôi con lớn lên được.
Nữu Nữu đã ngủ thiếp đi. Bội Nghi ngồi ở bên giường của con gái ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nữu Nữu đang ngủ say không hề chớp mắt. Nữu Nữu, nếu như sau này con
chỉ có một mình mẹ thôi, nếu như sau này con không có ba nữa, liệu con
có vui vẻ được không?
Lần này mẹ thật sự sẽ không quay đầu lại
nữa. Nữu Nữu, nếu như con nguyện ý, về sau này chỉ có một mình mẹ chăm
sóc cho con mạnh khỏe thôi, có được hay không?
Nữu Nữu vẫn hít
thở nhè nhẹ, giống như đây là niềm hạnh phúc lớn nhất của mình. Cô bé
cũng không cần biết cuộc sống sau này sẽ tiếp tục như thế nào, bao gồm
cả địa vị làm cho người ta phải hâm mộ, bao gồm chuyện về người đàn
ông khiến cho vô số những người phụ nữ phải cảm mến ái mộ.
Bội
Nghi đã sớm chết tâm, chỉ có điều khi nhìn thấy thân thể gầy nho nhỏ yếu của con gái, thì cô lại cảm thấy không sao kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân mà rơi lệ. Tần Thiếu Dương, ngày trước anh thương con gái như
vậy, ngày trước anh đối với Nữu Nữu tốt như vậy, chẳng lẽ đều là sự dối
gạt hay sao? Anh chỉ toàn lừa gạt hai mẹ con em thôi sao? Anh thực sự
không thích em, có thể chán ghét em, hoàn toàn không muốn nhìn thấy em
nữa, nhưng mà Nữu Nữu vẫn là con gái ruột thịt của anh, tại sao trái tim của anh lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy?
Bội Nghi nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái đang ngủ say. Một lát nữa cô sẽ cho con
gái xuất viện, nếu như con gái có hỏi, cô sẽ phải nói với con như thế
nào đây, cô sẽ phải trả lời như thế nào, nếu như con gái hỏi cô về
chuyện tại sao ba không đến thăm Nữu Nữu. Mặc dù con gái cô là một đứa
trẻ quá hiểu chuyện rồi, nhưng mà có lúc vẫn nó vẫn không sao nén nhịn
được sẽ lên tiếng hỏi thăm. Khi thấy bộ dạng mẹ không vui, Nữu Nữu sẽ
hôn lên má mẹ thành tiếng đầy vẻ hối hận. Nhìn bộ dáng bé nhỏ cùng với
ánh mắt của con gái như vậy, trong lòng Bội Nghi cảm thấy đau đớn giống
như bị mũi dao găm khoét sâu vào vậy.
"Nữu Nữu, con đã tỉnh rồi
hả?" Đang âm thầm lau nước mắt, Bội Nghi chợt nhìn thấy đôi mắt đen lúng liếng của con gái mở to nhìn lại mình, Bội Nghi cuống quít lau khô nước mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái cười thân ái, hỏi con.
"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, chúng ta đi về nhà thôi." Nữu Nữu ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Nữu Nữu, nếu như sau này chỉ còn có một mình mẹ chăm sóc cho con, con có
cảm thấy buồn hay không?" Bội Nghi nhẹ giọng hỏi thăm, chỉ thấy khuôn
mặt nhỏ nhắn của Nữu Nữu có chút mất hứng thú, nhưng cuối cùng cô bé lại vẫn gật đầu, nói: "Sẽ không đâu mẹ, Nữu Nữu chỉ cần có mẹ thôi."
Bội Nghi lập tức ôm chặt lấy Nữu Nữu, cô cũng không sao nén nhịn được nữa,
òa lên khóc: "Bảo bối, mẹ sẽ dẫn con trở về nhà của ông bà ngoại nhé,
chúng ta cũng sẽ không trở về đây nữa, có được hay không?"
Nữu
Nữu nép người ở trong lòng mẹ nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại nói: "Nhưng mà
mẹ, Nữu Nữu còn muốn trở lại nhà một lát đã, sau đó sẽ rời đi."
"Được, vừa đúng mẹ còn phải về nhà để thu xếp hành lý." Bội Nghi ôm Nữu Nữu,
mặc quần áo sửa sang lại tử tế một chút, sau đó liền cho con gái xuất
viện. Mọi thủ tục xuất viện cô đã sớm làm xong từ
trước, vì vậy hai mẹ
con cô có thể trực tiếp ra viện luôn.
************************
Bội Nghi một tay ôm Nữu Nữu, một tay kia kéo cái va li, đi ra cửa. Cô khóa
trái cửa nhà trọ lại đi xuống lầu, thuê xe trực tiếp đi ra sân bay.Cô
mua vé máy bay của chuyến bay gần nhất, sau đó rất nhanh liền đi qua cửa kiểm tra an ninh, lên cầu thang vào trong máy bay, tắt điện thoại di
động.
Bội Nghi ngồi tựa vào bên cửa sổ, ôm thật chặt con gái ở
trong ngực. Cô thật sự phải đi rồi, cho dù là ban đầu khi ly hôn với Tần Thiếu Dương, cô cũng không có được quyết tâm rời khỏi anh như vậy,
nhưng đến bây giờ, cô thật sự không có cách nào nhẫn nhịn được nữa,
trái tim của cô đối với anh giờ đây đã nguội lạnh rồi.
Nếu như
nói trước kia cô còn có ràng buộc bởi đứa con gái, trước kia còn muốn
anh là ba ba của Nữu Nữu. Cô không muốn làm cho hai cha con anh
phải tách ra, nhưng bây giờ xem ra, cô hoàn toàn không còn phải lo lắng như vậy nữa rồi. Đến ngay cả đứa con gái ruột thịt của mình, anh còn
hoàn toàn không cần để ý đến, khi Nữu Nữu bị bệnh nặng cận kề cái như
vậy, thậm chí anh cũng không thèm ló mặt mũi đến dù chỉ một chút!
Bội Nghi suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn không sao kiềm chế nổi sự chua
xót. Cô chỉ cố gắng làm sao để cho đầu óc của mình không bị rối loạn,
không được suy nghĩ lung tung nữa. Nữu Nữu tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dáng bé nhỏ của cô bé tuy vẫn còn chưa cảm nhận được nỗi buồn
ly biệt, chưa hiểu được cảm xúc thống khổ khi biệt ly, nhưng nhìn bộ
dạng cô bé ngồi máy bay thật sự vẫn không được vui vẻ.
*********************
"Hai mẹ con cô ấy đã đi chưa vậy?" Người đàn ông đứng ở bên cửa sổ khẽ mở
miệng hỏi nhỏ. Chiếc rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề không được kéo ra, trong phòng chỉ có thứ ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ chiếu vào.
Đứng ở bên
cửa sổ gã đàn em lắp bắp mở miệng đáp lại: "Đại ca, chị dâu đã mang theo tiểu thư đi rồi, các huynh đệ tận mắt nhìn thấy chị dâu đã lên máy
bay."
Tần Thiếu Dương không lên tiếng, trong sự trầm mặc tựa như còn mang theo nỗi đau quặn lòng.
Chẳng lẽ mình lại là một người đàn ông quá vô dụng hay sao?
Trong lòng anh đang nhẹ giọng tự hỏi mình.
Ngay sau đó anh cũng chỉ biết cười khổ, đến một chữ cũng không nói ra.
Minh tinh điện ảnh mới nổi Đỗ Vũ Hiên đang còn ngồi ở nơi này, vì vậy Tần Thiếu Dương cũng không thể nói bất cứ điều gì.
Hồi lâu, anh mới từ từ xoay người lại, lúc này gã đàn em mới nhìn thấy rõ,
cánh tay bị thương của anh máu tươi đã thấm ướt ra cả bên ngoài lớp băng gạc, mi tâm không khỏi căng thẳng, lo lắng nói nhắc nhở: "Đại ca, vết
thương của ngài…
Tần Thiếu Dương giơ một tay lên, "Không nói nữa."
"Thích đi thì cứ đi đi, tôi còn đang lo lắng cô ấy sẽ làm náo loạn với Vũ Hiên đây." Giọng nói của Tần Thiếu Dương bình tĩnh, tựa như cảm xúc cô đơn
vừa mới rồi của anh chưa từng tồn tại vậy.
Đỗ Vũ Hiên yểu điệu
nhoẻn miệng cười lên một tiếng, không thuận theo ý anh vừa nói, mà cầm
lấy cánh tay của anh lắc lắc: "Thiếu Dương, anh lại vu oan cho người ta
rồi, em làm sao dám làm ầm ĩ với chị dâu kia chứ?"
Tần Thiếu
Dương khẽ mỉm cười, ánh mắt của anh cũng cực kỳ dịu dàng, khiến người
khác nhìn thấy cũng phải xao lòng. Đáy lòng Đỗ Vũ Hiên cũng có chút nhộn nhạo.
Tần Thiếu Dương ngồi xuống ở bên cạnh Đỗ Vũ Hiên, cũng
không ngẩng đầu lên, cất tiếng nói với gã đàn em kia: "Sau này sẽ không
có chị dâu như cậu vừa nói nữa, tôi đã sớm ly hôn với cô ấy rồi, mặc dù
có con gái…"
Anh vuốt tóc Đỗ Vũ Hiên ngón tay khẽ dừng một chút,
đáy lòng tuy đau đớn nhưng không để lộ ra ngoài: "Mặc dù tôi cũng rất
thương con gái của mình, nhưng mà tôi thực sự lại không còn tình cảm với Bội Nghi nữa, con gái thì tôi nhận, nhưng mà Bội Nghi… cũng chỉ là một
người bạn mà thôi."