"Tiện nghi cho cô ta như vậy sao?" Tần Thiếu Dương chỉ nhẹ nhàng cười lạnh
một tiếng: "Bội Nghi, chuyện của Đỗ Vũ Hiên em không cần phải lo. Cô ta
đã làm ra những chuyện như vậy, cho dù anh có tha cho cô ta một lần này, thì chính thủ hạ và huynh đệ khác trong bang cũng quyết không đồng ý.
Vì một người phụ nữ như vậy mà làm tổn thương đến hòa khí huynh đệ, đây
là một chuyện vạn vạn lần anh không thể chấp nhận được. Cho nên, anh đã
giao chuyện này để cho thủ hạ đi xử lý rồi…"
"Tần Thiếu
Dương, vừa mới rồi anh còn nói, anh phải thối lui khỏi bang hội, bất kể
mọi chuyện trong bang có thế nào kia mà!"
Tần Thiếu Dương
cuống quít cầm lấy tay của cô như để trấn an: "Bội Nghi, chuyện này chỉ là để khắc phục hậu quả mà thôi. Anh sẽ không nhúng tay vào, về sau dù ở trong bang có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không nhúng tay vào nữa. Em cứ yên tâm đi, chờ anh khỏe lại, chúng ta liền mang theo Nữu Nữu cùng
ra nước ngoài, làm hàng xóm cùng với A Hạo và Hoan Nhan, thuận tiện để
cho con trai con gái hai nhà chúng ta kết thân gia…"
"Anh
cũng chỉ nghĩ tới em và con gái thôi sao?" Bội Nghi nghe thấy anh nói
như vậy, đã cảm thấy cao hứng vô cùng. Dưới sự kích động, cô chợt bật
thốt lên một câu nói như vậy!
Tần Thiếu Dương kinh ngạc: "Trừ em và con gái của chúng ta ra, dĩ nhiên là anh cũng không thể nghĩ đến ai khác!"
Bội Nghi thẹn thùng đỏ mặt, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cúi đầu xuống không lên tiếng. Tần Thiếu Dương chỉ ngây ngốc nhìn cô, thật lâu sau anh mới
đột nhiên hiểu ra, kêu lên: "Bội Nghi! Em, em, em…"
Bội Nghi liếc nhìn anh một thật nhanh, khóe môi cũng cong lên, gương mặt càng trở nên đỏ rực lợi hại.
"Em đã có bảo bối rồi?" Tần Thiếu Dương kích động, gương mặt cũng ánh lên
đỏ hồng, mấy ngón tay anh cũng run rẩy, đến mức cũng không cầm nổi ngay
cả mấy ngón tay của Bội Nghi nữa…
Trong lòng Bội Nghi trào dâng ngập tràn nỗi vui sướng. Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng… Cũng đã được hơn ba tháng rồi."
Đúng là mấy ngày trước anh đã suýt để lỡ mất tin tức này. Tần Thiếu Dương
cảm thấy trong lòng mình một sự mừng vui đang dâng trào cuồn cuộn.
, Bất kể thân thể mình lúc này có thể chịu đựng được hay không, anh
liền ôm chặt lấy cô: "Bà xã, cám ơn em, thật sự cám ơn em…"
"Cám ơn em làm cái gì?" Bội Nghi mặt đỏ rực, cô nhẹ nhàng vòng tay ôm chắc
lấy hông của anh: "Tần Thiếu Dương… Thật là quá tiện nghi cho anh…"
"Đúng, đúng! Anh chính là đã lượm được một tiện nghi lớn nhất khắp thiên hạ
rồi! Bội Nghi… Cám ơn em, cám ơn em đã để lại con của chúng ta…"
"Đương nhiên là em sẽ lưu lại rồi. Nhưng mà cho dù anh không thèm quan tâm đến em, em cũng vẫn nghĩ muốn nuôi đứa bé lớn lên thật tốt…"
Nói đến đứa bé, Bội Nghi chợt nhớ tới thời điểm Nữu Nữu bệnh nặng ngày ấy. Cô đã gọi khắp nơi để tìm anh, nhưng mà vẫn không thấy anh tới, hốc mắt không khỏi cảm thấy đau xót. Cô hung hăng đấm cho anh một: "Tần Thiếu
Dương, trái tim của anh cũng quá hung ác rồi! Cho dù nói là anh lo lắng
cho sự an nguy em và Nữu Nữu, nhưng mà thời điểm Nữu Nữu ngã bệnh, anh
cũng cần phải đi tới bệnh viện để thăm con gái mình một chút chứ…”
"Anh có đến thăm đó chứ! Bội Nghi, có thể là em cũng không biết, khi đó anh
sớm đã lo lắng đến phát điên lên rồi, nhưng mà anh lại không dám công
khai đi tìm em. Mấy đêm liền Nữu Nữu bị hôn mê, anh đều có mặt ở đó, anh vẫn luôn ở đó để coi chừng hai mẹ con em. Bội Nghi, khi em ngủ thiếp
đi, anh mới dám đi. Anh sợ em sẽ nhìn thấy anh, sẽ chất vấn anh, anh chỉ sợ anh không nhẫn nhịn được thì chân tướng sẽ bại lộ. Cho nên anh chỉ
có thể len lén đi thăm Nữu Nữu. Anh còn mời bác sĩ tới đó để thăm bệnh
cho con gái… Bội Nghi, em đừng giận anh nữa, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ rời khỏi mấy mẹ con em nửa bước…"
Trong lòng Bội
Nghi vẫn còn canh cánh chuyện này. Đến hôm nay nghe anh nói chân tướng
sự việc, ngay từ ban đầu, hàng đêm anh đã luôn bảo vệ hai mẹ con cô,
những giọt nước mắt của cô không kiềm chế được nữa trào ra mãnh liệt.
Tất cả mọi đè nén lẫn uất ức vẫn chôn sâu ở đáy lòng, cùng nỗi oán hận
đối với anh, ngay lập tức đã tiêu tán không còn một chút xíu. Cuối cùng
cô liền ôm chặt lấy anh: "Anh đã đồng ý với em rồi đấy, không cho phép
anh được đổi ý nữa…"
"Đương nhiên rồi, anh tuyệt đối sẽ
không bao giờ đổi ý. Chờ đến khi anh được xuất viện, chúng ta sẽ cùng
nhau rời đi, anh cũng không cần bất cứ thứ gì, anh chỉ cần có em và mấy
đứa
nhỏ." Tần Thiếu Dương nói xong, anh cũng cúi đầu nhìn cô đang bình
thản ngồi đó ôm bụng. Bàn tay anh chậm rãi áp sát lên, chạm vào cái nơi
mềm mại kia: "Bội Nghi, ở nơi này, chúng ta thật sự đã có đứa bé nữa rồi sao?"
Bội Nghi trừng mắt nhìn anh: "Cũng đã có Nữu Nữu rồi, sao bộ dạng anh vẫn còn giữ vẻ đầy ngạc nhiên như vậy…"
Tần Thiếu Dương cười, tính tình bỗng hóa như trẻ con: "Chỉ là anh không thể tin được mà thôi! Không thể tin được sinh mạng của nó lại thần kỳ như
vậy. Nó đã làm cho người ta phải vui mừng, không thể tin được, sau khi
anh đã lựa chọn làm nhiều chuyện sai lầm như thế, ông trời lại vẫn còn
thương xót anh như vậy, đã ban thưởng cho anh người vợ yêu thương, còn
có những đứa con yêu quý như vậy. Bội Nghi…Không phải là anh đang nằm mơ đấy chứ?"
Bội Nghi lập tức bật cười “phì” một tiếng. Tiếp
đó cô liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của anh nghiêm giọng nói: "Anh vẫn còn
đang ở đó mà nằm mơ à? Anh có biết không, cả đời anh, chuyện xui xẻo
nhất của anh chính là anh đã gặp được em, mà chuyện may mắn nhất trong
cuộc đời làm người của anh cũng chính là, anh đã gặp được em."
Bội Nghi bình thản nhìn người đàn ông đang ở trước mặt mình. Những lời này
của cô không chút kiểu cách, nhưng mà cô đã dùng giọng nói khẳng định
nhất để nói ra.
Bội Nghi vẫn luôn luôn kín kẽ và chững chạc. Nhưng cô cũng không chịu dễ dàng nói ra một câu như vậy, nhưng mà giờ
phút này, cô đã nói ra một câu như vậy. Nhưng tự đáy lòng, Tần Thiếu
Dương dường như đã bị câu nói cô làm cho xúc động mạnh mẽ. Anh cứ ngắm
nhìn cô thật sâu, thật sâu như vậy, giống như lần đầu tiên khi anh nhìn
thấy cô, lúc đó anh cũng đã ngắm nhìn cô với ánh mắt thiết tha như thế
này.
"Anh cũng hiểu rất rõ điều này. Anh vẫn luôn cho rằng,
ngay lần đầu tiên khi anh gặp em, thì anh đã biết ngay, em chính là điều may mắn lớn nhất trong đời của anh."
Tần Thiếu Dương cầm lấy bàn tay của Bội Nghi: "Anh sẽ không bao giờ còn buông tay em ra nữa."
Bội Nghi cười khẽ, lúm đồng tiền trên má cô cũng sáng bừng như hoa mùa xuân: "Anh dám buông tay em ra sao?"
Tần Thiếu Dương cũng cười cười theo Bội Nghi: "Anh không dám, cũng sẽ không bao giờ, tuyệt sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa."
"Sao
em cảm thấy đã quá tiện nghi cho anh thế nhỉ! Cứ như vậy mà tha thứ cho
anh luôn hay sao?" Bội Nghi nhẹ nhàng thở dài! Vẻ mặt của Tần Thiếu
Dương lập tức liền thay đổi, trở nên khẩn trương, "Bội Nghi…"
"Nhưng mà em có thể có biện pháp gì được đây? Ai bảo em, ai bảo em yêu anh
nhiều như vậy." Bội Nghi khẽ thở dài một tiếng. Cô nắm ngược trở lại bàn tay của Tần Thiếu Dương chặt hơn: "Thật sự như vậy đấy, ai bảo em lại
cứ yêu anh nhiều như vậy."
Cô có thể làm gì khác được đây?
Khi ở độ tuổi thanh xuân xinh đẹp nhất của mình, cô đã gặp được Tần
Thiếu Dương. Gặp phải anh rồi, liền lập tức yêu anh, cả con người, cả
trái tim thuần khiết của cô cũng chưa từng mảy may rung động đối với bát cứ người đàn ông nào khác. Mà anh cũng giống như vậy, mặc dù trong quá
khứ của mình, anh đã từng trải qua rất nhiều chuyện lộn xộn như thế,
nhưng mà tự trong đáy lòng của anh, từ đầu đến cuối, anh cũng chỉ có một mình cô. Như vậy không phải là đã đủ rồi hay sao?
Thiên
trường địa cửu! Năm tháng yên tĩnh trôi qua. Khi anh vừa quay đầu lại,
liền có thể gặp được cô, khi cô xoay người liền cầm lấy tay của anh. Cả
hai người bọn họ liền cứ như vậy, nắm lấy tay nhau, cùng nhau tiếp tục
bước đi, sẽ không bao giờ còn chia tách ra nữa! Suốt đời suốt kiếp này
sẽ sống an ổn bên nhau! Anh và cô, suốt những năm tháng sau này, từng
ngày một sẽ cùng nhau đắm chìm ở trong một cuộc sống phồn thịnh, ở trong vòng hào quang tình yêu, luôn tỏa ra những tia sáng lấp lánh ánh vàng
đầy quyến rũ. Dòng ánh sáng tình yêu lấp lánh ấy sẽ luôn trải dài bên
cạnh hai người bọn họ, luôn song hành trong hiện tại, trong tương lai và sẽ tồn tại mãi mãi trong cuộc sống của anh và cô.