Sau khi được Cố Mạc dỗ dành thì Ngọc Ân cũng nín khóc hẵn.
Nhìn nước mắt nước mũi tèm lem của người con gái, Cố Mạc nở nụ cười bất lực.
Chuẩn chăm con gái là đây chứ đâu.
Ngọc Ân nhìn Cố Mạc như chợt nhận ra điều gì đó.
Đúng rồi, cô vẫn chưa hỏi anh về chuyện phải học trường nào nữa.
Cô vươn đôi mắt lấp lánh ánh nước lên nhìn anh.
- À, em có chuyện muốn nói
- Hửm?
Đột nhiên thấy bộ dạng nghiêm túc của Ngọc Ân khiến anh buồn cười quá đi mất.
Nhưng anh lại muốn nghe xem việc gì lại khiến cô thay đổi bộ dạng nhanh chóng đến như vậy.
- Về việc chọn trường đại học của em, cũng gần đến kì thi cuối kì rồi, em cần chọn trường thích hợp a.
- Em có dự định gì rồi
- Em muốn vào trường Bắc Á.
Vừa nói khuôn mặt cô vừa tỏ vẻ buồn buồn, không khỏi khiến người ta đau xót.
Cố Mạc kéo Ngọc Ân ngồi lên đùi mình, để đầu cô tựa vào vai mình mà nhẹ nhàng xoa tắm lưng mãnh khãnh của người con gái.
Khi cô nói ra ước nguyện của mình, anh không khỏi giật mình.
Thứ nhất, đây là ngôi trường top đầu của nước.
Thứ hai, đây cũng từng là ngôi trường mà anh và Lý Nhiên theo học.
Nơi đó có bao nhiêu kĩ niệm ngọt ngào của cả hai, trong anh dường như có thêm bao nhiêu là đau khổ ray rứt.
- Bắc Á không dễ vào
- Nhưng em sẽ cố gắng
- Nhóc con, đại học FAW cũng được, em suy nghĩ lại xem.
- Sao em lại không thể học ở Bắc Á.
- Nơi đó rất xa nhà, em ở một mình anh không yên tâm.
- Ồ
Thật ra không phải sợ cô xa nhà mà là vì anh không muốn Ngọc Ân đến nơi mà có biết bao nhiêu hồi ức ngọt ngào của anh và Lý Nhiên.
Anh không muốn những kỉ niệm đẹp đó bị cô chen vào.
Có lẽ là do anh ích kỹ nhưng anh muốn được giữ lại tình yêu đầu của mình.
Cưới Ngọc Ân đã là anh có lỗi với cô, cưới con gái kẻ thù thì anh càng vó lỗi với cô hơn.
Hằng ngày anh không ngừng nhớ tới Lý Nhiên, từng ký ức ngọt ngào của cả hai, nó làm anh không thể nào quên đi mối thù này được.
Có lẽ anh có lỗi với Ngọc Ân khi kéo cô vào chuyện này nhưng có trách thì hãy trách cô sinh ra trong gia đình đó.
Ngọc Ân nào biết được suy nghĩ thật sự của Cố Mạc.
Cái cô biết bây giờ là anh đang quan tâm cô.
Có lẽ anh cũng có gì đó gọi là run động với cô chăng.
Nghĩ tới điều đó càng khiến Ngọc Ân háo hức.
Không biết từ khi nào mà khuôn mặt người đàn ông ấy đã in đậm sâu trong tâm trí của cô.
Nếu như Ngọc Ân biết được những gì Cố Mạc đang nghĩ thì không viết cô sẽ thất vọng đến nhường nào.
Tình cảm ngây cô của cô gái nhỏ cứ thế bị đem ra làm trò đùa, sẽ đau lòng biết bao.
Nhìn thấy vẻ mặt ưu tư ấy anh không khỏi đau lòng.
Cố Mạc dặn lòng không được quan tâm đến cảm xúc của người con gái này nữa.
Bỏ qua mọi cảm xúc của cô và chính bản thân mình anh nhanh chong nằm xuống giường.
- Được rồi, ngủ thôi mai còn đi học
- Dạ
Nghe anh nói vậy cô không chần chừ mà nằm xuống.
Trong màn đếm tối, chỉ còn mỗi Ngọc Ân thức giấc, cô không tài nào ngủ được với mớ suy nghĩ trong đầu của bản thân.
Phải chi cô được sinh ra trong gia đình bình thường thì hay biết mấy.
Có thể làm điều mình thích mà không bị bó buộc bởi người khác.
Phải chi cô có một gia đình hoàn thiện thì cuộc sống cũng không đến nổi nào.
Cũng không bị đưa vào tình cảnh éo le như thế này.
Tuy cô lạc quan vui vẻ, nhưng đâu đó trong cô vẫn còn vương vấn nổi buồn.
Không biết ba cô bây giờ như thế nào rồi.
Dì và anh hai có chăm sóc tốt cho ba không.
Tuy họ làm chuyện có lỗi với cô nhưng dòng máu ruột thịt sao cô có thể hận họ được chứ.
Chỉ là cô trách họ, trách họ tại sao lại đối xử với cô như vậy.
Chỉ là cô muốn biết, những người thân yêu ở bên cạnh cô tại sao lại đành lòng hãm hại cô.
Có lẽ, nếu như không có sự việc đó xảy ra thì cô vẫn đang vui vẻ, quay quần bên gia đình.
Nhắm mắt lại, nước mắt cô lặng lẽ rơi.
Thôi thì trách được ai bây giờ, chỉ đành trách số