Đôi mắt đang nhắm hờ của cô cũng từ từ mở ra, trước mắt Ngọc Ân là khuôn mặt tinh xảo đẹp đến yêu nghiệt của người đàn ông.
Nhớ đến những chuyện xảy ra của tối qua mà cô không tự thương xót cho bản thân mình.
Ngoài cửa sổ ánh nắng đã chiếu cả một bầu trời, có lẽ cũng không còn sớm nữa, bị hành cả đêm qua khiến cô đau nhứt cả thân không cử động nổi.
Vừa đặt chân xuống giường là một trận đau dưới thân ùa đến khiến cô không đứng vững mà ngã xuống sàn.
Âm thanh này đồng thời cũng khiến cho Cố Mặc kia thức giấc.
- Đi đứng không cẩn thận
Vừa nói xong Cố Mặc nhanh chóng xuống giường bế Ngọc Ân lên giường mặc cho cô giảy giụa muốn thoát.
Cứ nghỉ là cô muốn xuống anh vô cái bốp vào mông khiến cho cô bàng hoàng.
Anh đâu biết là cô ngại muốn chết, trên người anh không có một mãnh vãi, lúc nãy khỏa thân mà đi ra chỗ cô đã làm Ngọc Ân ngại muốn chết rồi, bây giờ còn vỗ vào mông cô nữa chứ, Ngọc Ân cô muốn tìm cái lỗ để chui xuống a~~~.
- Chú thả tôi ra, thả raaaaaa
- Im lặng
Một tiếng la của anh đã hoàn toàn chặn được tiếng hét in tai của cô, nhưng đồng thời cũng dọa cho cô gái nhỏ hoảng sợ.
Gì chứ người ta mới vừa tròn 18, đang tuổi ăn tuổi chơi không lo âu suy nghĩ mà bị la như vậy cũng tuổi thân chứ, thế là cô nức nở mà khóc òa lên.
- Hức..hức...hức...oa oa oa
- Nín, nín, ai làm gì mà em khóc
- C..chú..la...oa oa oa
- Bộ tôi già lắm hay sao mà kêu chú
Một câu nói của anh không phải an ủi cô nhưng xũng phải khiến cho Ngọc Ân nín khóc mà suy nghĩ về những lời chú nói.
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt anh, nét đẹp của anh khó ai có thể cưỡng lại, nét đẹp quyến rũ của người đàn ông, nhưng nếu so về độ tuổi với cô thì quả thật hơi già nha.
Thấy cô cứ mãi nhìn mình thì anh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ chắc cô đang say mê nhan sắc của mình nhưng không ngờ câu nói của cô khiến anh hoàn toàn biến sắc.
- Chú đẹp thật đó nhưng hơi già
Hơi già...hơi già...hơi già, hai từ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, bộ anh già thật rồi sao ta.
Bây giờ mặt anh như cái đít nồi không thể nào đen hơn được nữa.
Nhanh chóng để cô xuống giường mà đi vào nhà tắm.
Cô ở đây thì ngơ ngác chẳng biết mình nói sai cái gì mà mặt anh lại nhăn nhó như thế, không nói gì mà bỏ đi một mạch vô nhà tắm, bộ ai già cũng khó tính như vậy sao ta.
Không suy nghĩ đến anh nữa, cô nhánh chóng mặc lại bộ quần áo của mình, nhưng vừa cầm lên là cô muốn bỏ xuống liền, gì đâu mà rách te tua, tơi tả, tan tành, rồi lấy gì cô mặc.
Không còn cách nào khác nữa, bây giờ cô ngồi lên giường đợi khi nào chú ra ngoài rồi tính tiếp.
Khoảng 15p sau thì anh cũng ra, nhìn từ trên xuống dưới chỉ choàng mỗi khăn tắm, nhìn quần áo cũ của anh dưới sàn chắc cũng nhắn nheo không thua gì cô đâu.
Vừa mới ngước lên nhờ vả thì anh đã nói:
- Tôi đã điện trợ lí đem đồ đến rồi, em vô tắm trước đi rồi ra đây bàn chuyện
- Dạ
Ngọc Ân cũng không chần chừ mà đi vào nhà tắm,