Đứng trước cửa phòng bệnh của ba, cô chần chừ không biết phải như thế nào.
Nhìn người ba mà cô luôn yêu thương bị bệnh tật giày vò, làm con ai mà không xót.
Nhưng vào trong đó thì cô phải đối mặt thế nào đây.
Thanh Phong nắm lấy tay cô kéo vào.
Ngọc Ân chưa kịp thích ứng được chuyện gì thì đã thấy mình đứng trước mặt ba.
Thấy Ngọc Ân theo sau Thanh Phong ông không khỏi ngã nhiên.
Chẳng lẽ cô đã biết được bệnh tình của ông.
Hơizzz, chắc là Thanh Phong nói với cô rồi, không thì Ngọc Ân cũng chẳng đến thăm ông đâu.
Càng nghĩ ông Trần càng thêm đau lòng.
Nét buồn bã hiện lên khuôn mặt của ông sao Ngọc Ân không nhận ra chứ.
Đột nhiên cô cảm thấy mình quả thật là một đứa con bất hiếu, vì đã khiến cho ông đau lòng vì mình.
Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt trắng noãn nà của Ngọc Ân.
Cô xà vào lòng ông mà khóc nức nở như một đứa trẻ.
- Ba ơi....
Ngọc Ân gào lên trong nước mắt, thấy cô khóc thế ai cũng không cầm lòng được mà khóc theo.
Họ chưa từng nghĩ cô lại có thể nhân từ rộng lượng mà tha thứ cho việc làm đó.
Cô gái nhỏ này những ngày qua chắc cũng không sống dễ dàng gì với những lỗi lầm mà gia đình đã gây ra với cô.
Ông Trần ôm lấy cô con gái nhỏ vào lòng.
Cũng lâu rồi ông không được ôm cô như vậy.
Nó khiến ông nhớ về hình ảnh của cô lúc nhỏ.
Mỗi khi vui đùa hay bị bắt nạt cô đều xà vào lòng ông như.
thế.
- Con gái ngoan, không khóc.
- Hức...huhuhu
- Ân nhi khóc chẳng đẹp chút nào
Vừa nói ông vừa lau đi nước mắt của cô con gái.
Tay kia thì xoa mái tóc xuông mượt của cô.
Nếu như cô vì biết ông bị bệnh mà tha thứ mọi lỗi lầm cho ông thì hoàn toàn xứng đáng.
- Papa, sao lại dấu con
- Không dấu, ta cũng chỉ mới biết đây thôi.
- Bác sĩ nói thế nào ạ?
- Vẫn còn kịp để điều trị.
- Papa có mệt hong?
- Hahahaha, gặp con là ta hết mệt luôn rồi.
- Hahahaha.
Bây giờ cô mới để ý còn có cả mẹ kế ở đây nữa.
Mọi lỗi lầm thì đã cho qua hết rồi, cô không thể nào tỏ thái độ như trước với dì ấy được nữa.
Chắc cô phải tập từ từ thôi.
Được ở trong vòng tay của papa thật hạnh phúc biết bao.
Cô muốn thời gian ngừng trôi để cô có thể ở trong vòng tay của ông mãi mãi.
Cô không muốn lớn lên vì ba cô sẽ già đi.
Cô sợ thời gian, sợ nó sẽ đem ba cô đi mãi mãi mà không cách nào quay lại được.
Ba cô thật sự đã già rồi.
Lúc trước vô lo vô nghĩ không bận tâm đến mái tóc ông đã bạc đi nhiều rồi.
Cô ngước lên nhìn ông, khuôn mặt đã gầy đi trong thấy, nét mặt có phần nhợt nhạt xanh xao.
Nhưng khuôn mặt hiền từ, ánh mắt yêu thương của ông dành cho cô thì không bao giờ thay đổi được.
Tuy cô biết ông đã làm sai thật đấy.
Nhưng dòng máu đang chảy trong người cô cũng được gắn kết với ông.
Máu mủ ruột thịt ai mà không thương, dù cho ba cô có làm gì đi nữa thì ông cũng chính là ba cô.
Điều đó không bao giờ có thể phủ nhận được.
- Papa có ăn gì chưa?
- À, lúc nãy dì con đang tính đi thì con đến
- Vậy để con đi mua cho ba nha.
- Thôi không cần đâu.
Cả hai nói qua nói lại được một lúc thì bà Trần lên tiếng cắt ngang cuộc tranh luận.
- Thôi được rồi.
Ông để con bé đi ra