Ngày hôm nay, Ngọc Ân đã hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp của mình, trãi qua bao nhiêu năm tháng ngồi trên ghế nhà trường cuối cùng cô cũng phải tự mình bước đi trên con đường mà bản thân đã chọn.
Nhưng cô không hề cô dơn, bởi vì Trần Ngọc Ân còn có gia đình luôn sát cánh ủng hộ những việc làm của mình.
Khi bây giờ đang đứng trước cổng trường nhưng cô vẫn còn bồi hồi về những câu hỏi trong phòng thi.
Ui là trời, ông trời đã sinh cô ra không được thông minh như người ta rồi, bây giờ lại đưa cái đề nhìn một phát xỉu ngang thế này thì ước mơ đại học của cô sẽ đi về đâu đây.
Nghỉ tới lại chán nản.
Nhìn những người bạn thân của mình đang trao đổi đáp án mà chạnh lòng, phải chi mình thông minh một chút thì cũng hiểu được mấy người họ đang nói gì, ngặt nổi Lý Giai Tuệ và Cao Tuấn thảo luận đề quên trời quên đất, quên cả người bạn thân là cô đây.
Thôi thì đành đứng đây đợi người nhà tới đón vậy.
Trần Ngọc Ân nhìn chằm chằm xuống chân mình tỏ vẻ chán nản thì ai đó đập tay vào vai cô.
Ngước lên thì thấy là Lý Giai Tuệ và Cao Tuấn.
Thì ra là họ bàn xong rồi, lại thấy Trần Ngọc Ân một mình buồn thiêu đứng ở đó nên nhanh chóng tiến lại.
- Cậu làm bài được không?
- Hừm.
Cũng ổn, nhưng chắc rớt đại học rồi
- Không sao, vẫn chưa có kết quả mà, vẫn có cơ hội, tới lúc có kết quả thì mới biết được
- Ừm, mình cũng mong là vậy
Những cái đề đó không hẳn là cô không làm được, chỉ là không biết kết quả đúng hay sai thôi.
Ở nhà Cố Mạc đã kèm cặp cô rất nhiều, những bài toán khó đều đã giải qua nhưng lại chẳng nhớ được cách làm mới đau chứ, chỉ sợ kết quả không như mong muốn lại phí tâm sức của anh chồng nhà mình.
Chiếc BMW 740Li Pure Excellence nhanh chóng đổ trước mặt cô.
Cửa kính xe nhanh chóng được hạ xuống.
Quả nhiên là Cố Mạc, ở đây người sở hữu xe này không nhiều, anh là một trong những người sở hữu nó.
Trần Ngọc Ân đã từng tới Gara xe vài lần nhưng không thấy cứ nghĩ là anh mới mua thôi chứ.
- Mau lên xe thôi Ngọc Ân, chúng ta đến thăm ba mẹ, họ lo cho em lắm đấy.
À phải rồi, Giai Tuệ em cũng mau lên đi, có người nhờ anh chở em đến đó.
Trong khi Lý Giai Tuệ còn đang ngơ ngác chẳng biết là thì đã bị Trần Ngọc Ân kéo lên xe bỏ lại Cao Tuấn đang đứng chơi vơi ở đó.
Cậu nhìn ánh mắt thù địch của Cố Mạc thì cũng đã hiểu, chắc có lẽ anh đã nhận ra tình cảm thầm kín của cậu dành cho Ngọc Ân rồi.
Cao Tuấn chỉ biết cười gượng chứ làm sao được bây giờ, bởi vì người con gái anh yêu đã là vợ của người ta, vã lại còn hạnh phúc như thế, sao cậu dám xen vào.
Thôi thì đành chô vùi tình cảm này lại, hi vọng một ngày nào đó sẽ có người con gái khác chữa lành vết thương trong cậu.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, ngồi trên chiếc xe này Ngọc Ân không khỏi tò mò hỏi Cố Mạc:
- Anh mới mua xe hả? Sao trước giờ em không thấy trong Gara.
- Xe này anh để chổ khác, trong Gara không đủ chỗ để nữa.
Ngọc Ân cũng đành bó tay với anh, ở nhà đã có bốn chiếc siêu xe rồi, không biết anh còn dấu ở đâu không nữa, thật hết nói nổi người đàn ông này luôn.
- Giai Tuệ, em không có gì để hỏi anh à.
- Hả, à...
Từ nãy tới giờ Giai Tuệ luôn có một thắt mắc mà chảng dám nói, đó chính là ai muốn gặp cô mà phải nhờ tới Cố Mạc rước chứ.
Nhưng lúc lên xe cho tới giờ vẫn chưa dám hỏi.
Đột nhiên Cố Mạc nói thế thì cô cũng biết anh đang biết cô suy nghĩ điều gì, chỉ là lên tiếng xác nhận nữa thôi.
- Không biết ai là người nhờ anh rước em vậy ạ.
hihi, từ nãy tới giờ em luôn thắt mắc.
- À, là em trai anh, Cố Lập Thành
Nghe cái tên đó cô như điếng cả người, cái gì vậy chứ, cái tên bác sĩ biến thái đó muốn gặp cô làm gì chứ.
Tuy thời gian gần đây mối quan hệ của cả hai dần tốt lên nhưng không có nghĩa cô quên đi hình ảnh xấu xa mà cô bắt gặp khi lần đầu gặp anh.
Tuy biết con trai ai cũng có nhu cầu cho mình, Cố Lập Thành cũng vậy, anh có quyền quan hệ với bất kì ai, nhưng là một bác sĩ lại dan díu với y tá làm chung bệnh viện, không chỉ một người mà ngay cả bệnh nhân nữ cũng thế.
Tuy cả hai đều không