Phó Cẩn Hiên nói xong anh cũng rời khỏi phòng cô.
Trước khi đi anh cũng không quên đặt nên chán cô một nụ hôn thay cho lời tạm biệt.
Đến 9h thì Hạ Chi Linh tỉnh dậy, cô mơ màng nhìn xung wuang phòng và giọng nói yếu ớt gọi.
Bạch Ngôn anh còn đang ngủ gật vì bị bé con hành hạ ngày hôm qua.
Nên anh rụi rụi mắt chạy đến kiểm tra xe có phải Hạ Chi Linh tỉnh không?
- Hạ Chi Linh em tỉnh rồi?
- Em...!anh hôm qua...!em thấy Cẩn Hiên.
- Chắc em nhớ cậu ta quá nên em mơ rồi.
Có mỗi anh ở đây chăm em à.
Vẻ mặt của Hạ Chi Linh hụt hẫng hẳn đi hóa ra cô nhìn nhầm.
Cô cứ nghĩ là hắn mà sao cô phải mong chờ hắn chứ?
- Em đói chưa? anh lấy đồ em ăn nhé.
Bạch Ngôn đỡ cô dậy và lấy đồ ăn cho cô.
Cô liếc nhìn con trai sao lại không giống cô mà lại giống Cẩn Hiên.
Ông trời là bắt cô không quên được anh sao?
- Em nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Tôi trông bé cho.
- Anh để em bế bé con em muốn bế bé.
anh nghỉ ngơi đi hôm qua anh đã chăm con hộ em rồi.
- Em lại khách sáo rồi.
Nếu tôi không chăm con em thì tay Họ Phó kia sẽ mang tôi đi lột da đó.
Bạch Ngôn biết mình nói hớ đã bịt miệng ngay lập tức cười trừ giải thích.
- Anh nói gì cơ?
- À..
ý anh lag Phó Con này này sẽ không yêu anh.
hì hì
- Ồ...!vậy bác nuôi có muốn nhân con không?
- Tất nhiên là có rồi.
Bạch Ngôn hú vía tí anh khai hết đúng là miệng anh hại thân mà.
1 tuần sau thì Hạ Chi Linh xuất viện về nhà.
Cô chăm con rất nhàn nhạ.
Luôn có Bạch Ngôn giúp cô nhưng cô không biết người giúp cô là Phó Cẩn Hiên.
Mỗi tối sau khi Hạ Chi Linh ngủ anh lại trông bé con và dọn phòng cho cô.
Thậm chí những việc như giặt quần áo chưa bao giờ anh làm vậy mà giờ anh làm tất mà không than phiền đến gần 4h anh lại lặng lẽ đi.
Đến khi cô được 2 tháng thì Phó Cẩn Hiên không đến nữa.
Anh chỉ 1 tuần hoặc 1 tháng anh mới đến thăm cô.
Hạ Chi Linh cô vẫn nghĩ mình không có Phó Cẩn Hiên cô vẫn nuôi con được và sự nghiệp của cô càng ngày càng phát triển.
Cô giờ trở thành trưởng khoa của bệnh viện cô cũng hay đi giảng dậy cho sinh viên tại các trường đại học.
Nhưng cô không biết cô luôn có một kim chủ đứng sau giúp cô.
Thậm trí dọn cả sẵn đường cho cô bước đi.
Anh đã âm thâm bảo vệ và quan tâm cô cũng đã 3 năm rồi.
Chưa lần nào anh ăn ngon hay ngủ ngon giấc vì luôn lo sợ Ngọc Mai cô ta sẽ làm hại mẹ con cô lúc nào không biết.
Hôm nay anh sang Ý và hẹn Bạch Ngôn đi uống rượu.
- Cậu uống chút đi.
- Cẩn Hiên cậu định bao giờ mới xuất hiện trước cô ấy?
- Ngọc Mai cô ta đang trong tối còn Hạ Chi Linh ở ngoài ánh sáng.
Tôi cũng không biết nữa.
- Lần đầu tiên thấy cảnh Phó Chủ tịch của chúng ta bất lực.
- Cậu cứ là tôi đi thì sẽ biết.
- tôi mới không thèm yêu ấy.
mệt chết đi.
- Có mà cậu ế thì có.
Có khi con tôi lại lấy vợ trước cậu đấy
- Phó Cẩn Hiên...!ông đây là giúp mi mới ế trổng chê đó.
- Được rồi.
hôm nào tôi giới thiệu cho cậu vài em.
- Gái nhà lành còn muốn làm quen.
- Haha..
cậu lại không tin tưởng tôi.
- Tất nhiên không tin tưởng cậu rồi.
Nhìn ánh mắt nhiều mưu mô của Phó Cẩn Hiên là anh không thể tin tưởng được rồi.
Phó Cẩn Hiên anh đã suy nghĩ rất