Ngày hôm sau anh quyết không bỏ cuộc anh đã tìm đến phòng làm việc của cô.
Anh lịch sự định gõ cửa thì thấy cô đi về phòng và có tên Bác Sỹ lần trước đi ăn cùng anh đang đỡ cô.
Phó Cẩn Hiên tức giận nổi cơn ghen khi thấy cô cùng tên đàn ông khác gần gũi.
Phó Cẩn Hiên đến trước mặt cô và tên đàn ông kia.
anh lạnh lùng và giọng có chút nghiêm túc nói.
- Em hét với tôi vì tên này?
Phó Cẩn Hiên nói.
Hạ Chi Linh cô thấy Phó Cẩn Hiên nói vậy có chút thất vọng.
Cô chưa kịp nên tiếng thì Người bên cạnh nên tiếng hộ cô.
- Đúng rồi.
cô ấy giờ là bạn gái của tôi.
Anh đừng phiền cô ấy nữa.
Hạ Chi Linh chưa kịp phản ứng thì bị người bên cạnh kéo lại gần ôm.
Cô định giải thích nhưng nghĩ vậy cũng tốt anh và cô sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Phó Cẩn Hiên thấy cô không có ý định giải thích hay đẩy tên kia ra thì anh hiểu tình yêu giữa anh và cô là không thể.
Anh mặt không cảm xúc và cảm thấy tim mình nhói đau.
- Nếu em đã tìm được hạnh phúc mới.
Tôi nguyện chúc phúc cho em.
Hi vọng em sẽ cho tôi quyền chăm sóc Cẩn Nam.
Thằng bé cũng cần có cha.
Em cũng không cần phải suy nghĩ gì về tôi cả.
Tôi tình nguyện.
Nói ra những lời này tim của Phó Cẩn Hiên như ngàn mũi dao đâm vào.
Anh đã hiểu cảm giác của Chi Linh lúc anh nói anh yêu Ngọc Mai.
Hóa ra yêu một người lại đau đến vậy.
Cái cảm giác đau này anh chưa từng có.
Hạ Chi Linh nghe Cẩn Hiên nói vậy.
Cô thấy đau lòng, có lẽ duyên phận của cô và anh đã dứt có cố gắng hàn gắn cũng chẳng được gì nữa.
- Cảm ơn anh Cẩn Hiên.
Về Cẩn Nam anh cứ đến thăm thằng bé.
Em không phủ nhận nó là con anh.
Sau khi nghe Hạ Chi Linh nói xong thì Cẩn Hiên xoay lưng bỏ đi.
Anh còn ở đây làm gì.
Anh định đến để tạo bất ngờ cho cô không ngờ cô còn tạo bất ngờ cho anh hơn.
Anh nghĩ rồi.
Nếu đã không thể bên nhau anh cũng không cố gắng ép buộc cô nữa.
Giờ với anh thì Cẩn Nam là quan trọng nhất.
Anh sẽ chăm sóc bé con thật tốt.
Phó Cẩn Hiên bước đi thì lúc Hạ Chi Linh cũng giữ khoảng cách với người bên cạnh.
- Cảm ơn anh đã giúp em
- anh là thật lòng muốn chăm sóc mẹ con em.
- Xin lỗi em không thể nhận tình yêu từ anh.
Nói rồi Hạ Chi Linh cũng bước vào phòng.
Cô ngồi xuống ghế và gục đầu xuống bàn.
Cô phải làm sao đây? Cô không dám tin vào tình yêu anh dành cho cô.
Cô sợ tổn thương.
Mà từ bỏ cô lại không thể làm được.
Phó Cẩn Hiên anh không về khách sạn mà thay vào đó rủ Bạch Ngôn vào bar uống rượu.
Bạch Ngôn thấy biểu hiện của anh lạ nên nên tiếng hỏi.
- Cậu sao? vậy Cẩn Hiên.
- Tôi từ bỏ rồi.
- Cậu từ bỏ gì cơ?
- Hạ Chi Linh.
- Tại sao? vì sao cậu từ bỏ? chẳng phải cậu theo cô ấy suốt gần 1 năm nay ngày nào tặng quà và hoa mà.
- Hôm nay cô ấy thông báo cô ấy có bạn trai rồi.
Tôi cũng mệt mỏi rồi.
Cậu biết 4 năm qua mà tôi luôn đứng sau chống đỡ cho cô ấy còn trong bóng tối bảo vệ cô ấy.
Có những đêm thức trắng canh trừng cho cô ấy.
Mọi nước đi củ cô ấy tôi đều dọn đường trước.
Nhưng có vẻ tôi và cô ấy hết duyên rồi.
giờ tôi chỉ cần cô ấy hạnh phúc