“Bác sĩ. Bác sĩ. Làm ơn cứu mẹ tôi”
Phù Dung vội vã níu lấy tay một gửi bác sĩ mà cầu
xin sự giúp đỡ. Hôm nay cô vừa đi học về đã thấy mẹ
cô – bà Dung Hoa đã nằm xìu trước cửa. Phù Dung sợ
hãi mà đưa mẹ vào bệnh viện, nhưng đến giờ này vẫn
chưa có ai đoái hoài gì đến mẹ con cô cả
Người bác sĩ nhìn bộ dáng lam lũ của Phù Dung,
bộ quần áo cũ đã ngả màu, gương mặt hốc hác. Ông
nhíu mày rồi bước đến bên cạnh giường xem xét bệnh
nhân.
“Bệnh nhân có bệnh trong người nhiều năm. Tình
trạng ngất xìu vì nghỉ ngơi quá ít, tụt huyết áp, máu.
không đủ nuôi dưỡng não bộ. Mau đưa vào phòng
phẫu thuật.”
Sau một loạt các quy trình kiểm tra, ông quay lại
nhìn lướt qua Phù Dung rồi nhìn sang một người y tá
ra lệnh.
Cô y tá lập tức gật đầu sau đó vội vàng sai người
đẩy giường bệnh của bà Dung Hoa vào phòng cấp
cứu. Phù Dung mừng rỡ, quẹt đi nước mắt trên mặt
chạy theo phía sau mẹ mình.
“Này cô bé.”
Cô y tá khi nãy nhận được chuẩn đoán bệnh của
bác sĩ khẽ kéo tay Phù Dung lại.
“Tổng chỉ phí cho ca phẫu thuật là gần năm mươi
triệu đồng. Em mau đi thanh toán ngay rồi quay lại
đưa biên nhận cho chị nhé.”
Phù Dung sững người, nhận tờ giấy hóa đơn từ tay.
chị y tá. Trong lòng Phù Dung trờ nên cực kỳ lo lắng,
hiện tại dù cô có bán hết những thứ trong nhà đi thì
cũng chưa chắc có đủ mười triệu đồng, lấy đâu ra
năm mươi triệu cơ chứ?
“Chị ơi, chỉ phí này có thể đóng sau được không ạ”
“Không được đâu em. Theo quy định thì cần phải
đóng phí phẫu thuật trước thì mới có thể tiến hành
phẫu thuật được.”
Chị y tá dùng ánh mắt e ngại nhìn Phù Dung.
Những chuyện tương tự như vầy không phải chưa
từng xây ra tại bệnh viện.
“Nhưng… hiện tại em chưa thể nào có đủ số tiền
này. Chị có cách nào giúp em không. Em xin chị đó.
Làm ơn cứu mẹ em với”
Phù Dung run rầy mà mờ lời hỏi lại, trong lòng cô.
thật sự đang rất sợ hãi. Gia đình của cô chỉ có mẹ và
cô thôi. Từ nhỏ đến giờ hai mẹ con sống nương tựa
lẫn nhau trong căn nhà nhỏ. Bây giờ mẹ lại xảy ra
chuyện như vậy cô thật sự không biết phải làm như
thế nào cả.
“Rất xin lỗi”, Giọng chị y tá trờ nên lạnh lùng hơn,
gập lại tập hồ sơ trên tay:
“Em có khoảng ba tiếng để chuẩn bị số tiền này.
Nếu sau ba tiếng chỉ phí vẫn chưa được thanh toán thì
cuộc phẫu thuật sẽ bị hủy bỏ”
Dứt lời, chị y tá quay lưng bò đi để lại Phù Dung
đứng ngây người, mắt đỏ ngầu vì khóc. Môi cô bị cắn
nát vì ngăn đi tiếng nức nỡ của mình.
Phù Dung ngồi phịch xuống sàn gạch lạnh lẽo, hơn
hai mươi năm sống trên đời đây là lần mà Phù Dung
cảm thấy tuyệt vọng nhất. Cô nắm chặt chiếc điện
thoại trong tay, trong đầu suy nghĩ xem có thể liên hệ
với ai để xin giúp đố. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi Phù
Dung vẫn chẳng có thể nghĩ được ai có thể giúp mình
trong lúc này cả. Cô gọi hết người này đến người khác.
đề cầu xin, nhưng chỉ nhận lại những lời từ chối. Thời
gian trôi qua đã hai tiếng, càng lúc Phù Dung càng
cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Lộc cộc… Lộc cộc…
Tiếng giày cao gót đi trên sàn gạch vang vọng
khắp hành lang bệnh viện. Phù Dung không đề ý đến
nó, hiện tại trong lòng cô đang rất hoảng loạn, cả
người run lên vì sợ hãi. Cô sợ sau ba tiếng nữa mẹ cô
không được phẫu thuật, sợ trên thế gian này sẽ chỉ
còn lại một mình cô cô độc.
“Này”
Trước mặt Phù Dung xuất hiện hình ảnh một đôi
chân thon dài trên giày cao gót, tiếng nói vọng từ trên.
đình đầu. Phù Dung chầm chầm ngẩng đầu lên nhìn
người vừa bắt chuyện với mình, sau đó mắt đột nhiên.
trừng lớn.
Một người con gái xinh đẹp, trên người chỗ nào.
cũng đều xuất hiện đồ hiệu. Nhưng thứ khiến Phù
Dung kinh ngạc hơn tất cả là gương mặt của cô ta.
“Đây chẳng phải là gương mặt của mình sao?”
Trong lòng Phù Dung giật thót, không hiều chuyện
gì đang xảy ra. Chẳng lẽ là cô đang mơ?
Người con gái vừa mới xuất hiện mặc bên ngoài
một chiếc áo vest dài. Cô ta thấy Phù Dung nhìn thì
khẽ gỡ kính mát ra mà đối mặt với Phù Dung.
“Có nghe tao đang nói chuyện hay không? Trờ
thành con ngốc luôn rồi à?”
Tiếng nói mang hàm ý châm chọc khiến Phù Dung.
bừng tỉnh. Cô nhìn chăm chú vào người con gái với
khuôn mặt giống y hệt mình mà hỏi:
“Cô là ai”
“Ô. Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi à?”, Cô ta
cười khẩy rồi mới nói tiếp:
“Tao còn tường mày là một con ngốc không biết
nói chuyện, như vậy thì coi như công tao đến đây vô
tích sự rồi”
“Rốt cuộc thì cô là ai? Cô muốn gì?”
Những lời nói khinh người của cô gái trước mặt đã
hoàn toàn chọc giận Phù Dung. Vì sao có một
người giống với cô như vậy? Vì sao cô ta lại xuất hiện
ð đây, vào lúc này?
“Hừ. Mày muốn có tiền để phẫu thuật cho mẹ mày.
đúng không?”
Cô gái xa lạ vẫn tiếp tục dùng giọng nói khinh
thường đó mà đối thoại với Phù Dung.
“Đúng”
Phù Dung đứng thẳng dậy. Chiều cao của cô và
người con gái xa lạ này trùng khớp với nhau. Hai người
đứng bên cạnh không khác gì hai giọt nước.
“Tao có thể giúp mày.”
“Trước hết cô có thể nói cho tôi biết cô là ai được
không?”
Phù Dung ngắt ngang lời nói của cô ta mà hỏi ra
thắc mắc của mình. Trong lòng của Phù Dung càng
cảm thấy hoảng sợ hơn, cô dường như đoán được sắp.
tới cuộc sống của mình chắc chắn sẽ không thể nào.
còn bình yên như trước nữa rồi.
“Vậy ra chuyện tao là ai còn quan trọng hơn mạng
sống của bà già đó à?”, Người con gái xa lạ cười mỉa
mai, nhìn gương mặt trở nên xám ngoét của Phù Dung
rồi mới nói tiếp:
“Tao là Nhạc Thanh Dao, được xem là con gái duy
nhất của nhà họ Nhạc. Bố tao vừa mới mất cách đây.
hai ngày. Mày biết chứ?”
Phù Dung cố gắng lục lọi trong ký ức của mình về
thông tin nhà họ Nhạc. Nhạc Gia là gia đình giàu có
bật nhất ð Sài thành. Nhạc tiều thư từ nhỏ đã hống
hách, ÿ vào gia thế khủng của mình mà thường không.
xem ai ra gì. Bây giờ thì Phù Dung có