Phù Dung? Người con gái này là Phù Dung đó ư? Nhạc Thanh Dao nhận được sự khiêu khích trong ánh mắt của Phù Dung. Đôi môi sưng tấy biểu hiện cho sự nồng nhiệt của Từ Ngưng Viên khi nãy. Nhạc Thanh Dao cảm thấy bị uy hiếp nên nhanh chóng bám vào tay của Từ Ngưng Viên. Bộ dáng cực kỳ đáng thương. “Ngưng Viên, người con gái này là ai chứ? Rốt cuộc cô ta đang nói gì vậy hả?”
Cô ta không thể thua được. Nếu thật sự người con gái trước mắt là Phù Dung thì Nhạc Thanh Dao cô nhất định không thể để Từ Ngưng Viên có liên quan tới.
Bốn năm rồi cô ta rời đi, Nhạc Thanh Dao không chấp nhận được chuyện một lần nữa lại bị Phù Dung giành lấy Từ Ngưng Viên. Người đàn ông này rõ ràng là của cô.
Dưới sức ép của cả hai người phụ nữ, Từ Ngưng Viên thật sự không biết phải nói gì. Cả người anh như có thứ gì đó đang đè nặng, thở cũng không nổi.
“Vì sao khi nãy anh lại hôn tôi?”
Phù Dung lại tiếp tục ép hỏi Từ Ngưng Viên. Cô tiến đến sát gần lại, cả người tràn đầy tức giận. Dáng vẻ ngập ngừng hiện tại của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung thật sự muốn giết chết anh. Tên đàn ông này một phút trước còn điên cuồng hôn cô, giờ đây lại đứng bên cạnh người phụ nữ cô hận nhất.
“Phù Dung, cô có thể rời đi trước không? Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Sau một lúc lâu suy nghĩ, Từ Ngưng Viên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh mà nói với Phù Dung. Anh cần Phù Dung rời đi trước, sau khi giải quyết với Nhạc Thanh Dao nhất định anh sẽ đi tìm cô.
“Shit.”
Câu trả lời này của Từ Ngưng Viên đã khiến Phù Dung hoàn toàn bùng nổ. Cô giơ chân đập mạnh vào hạ bộ của Từ Ngưng Viên, người đàn ông lập tức đau đớn mà gập cả người.
“Ngưng Viên. Anh có sao…”
Nhạc Thanh Dao thấy Từ Ngưng Viên bị đau thì lập tức hoảng sợ, muốn đỡ lấy anh nhưng tay lại bị Phù Dung kéo lại. Câu nói quan tâm không hoàn câu.
“Nhạc Thanh Dao. Bốn năm rồi, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau?”
Phù Dung cười cười, nụ cười của ma quỷ. Nhạc Thanh Dao mở mắt lớn không tin nổi, cả người run run lên. Thật sự là nó? Phù Dung của bốn năm sau, thật sự rất khác. Nhạc Thanh Dao cảm thấy nỗi hận thù to lớn trong mắt của cô ta, cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của Phù Dung.
“Phù Dung, dừng lại đi.”
Từ Ngưng Viên cố gắng nén cơn đau từ hạ thân, anh đứng chen giữa Phù Dung và Nhạc Thanh Dao, tránh cho hai cô nàng tiếp tục xảy ra xung đột.
“Từ Ngưng Viên, tốt nhất anh nên biến xa nhất có thể, đừng để tôi phải gặp lại anh một lần nào nữa.”
Phù Dung nghiến răng, ánh mắt sắc như dao lia qua hai người trước mặt. Sau đó quay lưng rời đi một cách lạnh lùng. Được lắm, Từ Ngưng Viên lựa chọn đứng bên phía Nhạc Thanh Dao? Vậy thì đừng trách vì sao cô vô tình. Phù Dung cô của bốn năm sau không phải con nhóc bị bắt nạt, không nơi nương tựa như bốn năm trước nữa. Nhất định cô sẽ khiến cho cả hai người đều sẽ phải hối hận, cả Từ Ngưng Viên lẫn Nhạc Thanh Dao.
Phù Dung rời đi, Từ Ngưng Viên bước lên phía trước một bước, muốn đuổi theo cô. Nhưng Nhạc Thanh Dao lại ôm chặt anh lại từ phía sau lưng.
“Ngưng Viên, chúng ta đi đâu đó ăn đi. Em đói.”
Từ Ngưng Viên thở dài, gỡ từng ngón tay của Nhạc Thanh Dao ra khỏi eo anh, lạnh nhạt nói:
“Em lên xe đi. Anh đưa em trở về.”
“Em muốn ở lại với anh”, Nhạc Thanh Dao lắc đầu, không muốn trở về căn nhà lạnh lẽo đó.
“Thanh Dao, đừng bướng nữa. Sức khỏe của em không tốt, cần phải về nghỉ ngơi sớm đi. Anh đã dặn em nếu không có chuyện gì thì không được rời khỏi nhà rồi mà?”
Từ Ngưng Viên nhìn Nhạc Thanh Dao đầy nghiêm