“Yên lặng nào. Đi rót cho tôi cốc nước.” Từ Ngưng Viên chặn Phù Dung đang muốn nhào đến cướp lấy viên thuốc trên tay của mình lại. Ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Tin tưởng tôi. Chắc chắn tôi sẽ không làm hại con bé đâu.”
Phù Dung nhìn thẳng vào Từ Ngưng Viên, cả người anh đều toát lên vẻ chắc chắn.
“Ưm… Ma mi…”, Niệm Thâm trên ghế lại mấp máy môi, cả người đầy khó chịu.
“Nhanh lên nào. Tôi chắc em không muốn con mình bị đau đúng không?”
Từ Ngưng Viên lại một lần nữa ra lệnh. Phù Dung như bị ai xui khiến, cứ thế mà ngoan ngoãn nghe lời đem nước đến cho Từ Ngưng Viên đút Niệm Thâm uống thuốc.
Sau khi uống thuốc xong thì gương mặt bé trở nên giãn ra, hơi thở đều đều. Phù Dung lo lắng sờ thử trên trán bé, vẫn còn nóng, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều.
“Sao anh biết được tiểu Niệm có thể uống loại nào?”
Phù Dung ngồi bên cạnh vỗ về để Niệm Thâm có thể ngủ ngon hơn rồi cất giọng hỏi nhỏ.
Từ Ngưng Viên lúc này đang từ trong nhà vệ sinh đi ra, trong tay anh còn cầm theo một chiếc khăn mặt nhỏ.
“Con bé rất giống Huy Vũ. Lúc nhỏ tôi cũng hay chăm sóc em ấy như vậy.”
Từ Ngưng Viên đặt chiếc khăn ngay ngắn lên đầu của Niệm Thâm, cử chỉ cực kỳ dịu dàng. Anh nhìn gương mặt bé bỏng này, lại nhớ đến đứa em trai của mình. Huy Vũ lúc còn nhỏ cũng hay bệnh tật liên miên, anh lớn hơn cậu ấy năm tuổi, cậu nhóc cứ bám dính lấy anh. Vì vậy Từ Ngưng Viên trở thành bảo mẫu của em trai mình từ lúc nào không hay. Những triệu chứng này của Niệm Thâm y đúc khi Huy Vũ bị bệnh. Hơn nữa trên tay của Phù Dung chỉ cầm bốn lọ thuốc, trong đó chỉ có một loại phù hợp với con nít bị sốt mà thôi.
Từ Ngưng Viên đắm chìm trong quá khứ một lúc lâu, Phù Dung vẫn ở bên cạnh im lặng. Anh tưởng Phù Dung không biết Huy Vũ trong miệng của anh đang nói tới ai, vì vậy liền lên tiếp giải thích:
“À, Huy Vũ là em trai của tôi.”
“Tôi biết”, Phù Dung không nhìn Từ Ngưng Viên mà đáp.
“Hả?”
“Tôi biết Từ Huy Vũ là em trai của anh”, Phù Dung nhắc lại một lần nữa.
Cái tên này đã khiến cô chịu trừ tra tấn của Từ Ngưng Viên và bà Nghiêm một thời gian dài. Sau cô lại không biết về người này được chứ.
“À…”
Từ Ngưng Viên gật đầu, cũng không biết phải nói gì tiếp. Chuyện anh có một người em trai chắc cũng không phải là chuyện bí mật gì. Phù Dung có biết cũng chẳng có gì kỳ lạ.
“Để tôi giúp cô đưa con bé vào phòng. Cứ để nó ngủ ở đây khéo lại bệnh tiếp đó.”
Từ Ngưng Viên nói xong thì đưa tay về phía trước, muốn ôm lấy Niệm Thâm vào lòng. Thế nhưng đã bị Phù Dung giành trước. Cô nhanh chóng ôm lấy cả người Niệm Thâm vào lòng, không cho Từ Ngưng Viên cơ hội bế bé con.
“Không cần phiền anh. Tôi tự bế được.”
Phù Dung lạnh lùng. Chuyện lúc chiều Từ Ngưng Viên đứng trước mặt Nhạc Thanh Dao che chở cho cô ta, Phù Dung vẫn còn nhớ rất rõ. Hừ, anh ta đừng hòng đụng vào con của cô.
Phù Dung nói xong thì chủ động quay lưng đi về phía phòng ngủ. Từ Ngưng Viên bị Phù Dung trừng như vậy, bỗng cảm thấy không được tự nhiên. Anh sờ sờ mũi rồi cũng đi theo sau lưng Phù Dung.
Phù Dung làm lơ, cô định để Niệm Thâm vào phòng ngủ xong rồi sẽ đuổi anh ta ra ngoài. Chân của Phù Dung vừa chạm vào mép cửa phòng ngủ, Từ Ngưng Viên phía sau lưng lại gọi lớn.
“Phù Dung.”
“Hả?”
Phù Dung giật mình, quay lại thì thấy Từ Ngưng Viên đang cực kỳ hoảng sợ mà nhìn về phía cô. Phù Dung còn chưa kịp hiểu chuyện gì hết thì Từ Ngưng Viên đã lao đến ôm lấy cả người mẹ con cô, đưa lưng về phía cửa phòng ngủ.
“Xoẹt.”
Tiếng dao chém vào da thịt