Thái độ công kích của Phù Dung hoàn toàn khiến Từ Ngưng Viên sững sờ. Cô ấy là đang bảo vệ cho Mạc Tử Thâm ư? “Tôi…”
“Không cần nói thêm gì nữa”, Phù Dung nhanh chóng cắt ngang lời của Từ Ngưng Viên mà khẳng định:
“Tôi với anh, chắc chắn không thể ở bên nhau được đâu. Anh từ bỏ đi. Tôi mệt rồi, đi ngủ đây.”
Phù Dung nói xong thì gần như là chạy trốn ra khỏi căn phòng đó, quay về căn phòng ngủ cho khách. Cô không muốn tiếp tục đối mặt với Từ Ngưng Viên. Phù Dung không biết vì sao Từ Ngưng Viên lại nói với cô như vậy. Nhưng chuyện này cô không thể nào chấp nhận được.
Phù Dung biết rõ bản thân năm xưa có phát sinh tình cảm với Từ Ngưng Viên, điều đó không phải là giả. Nhưng giữa hai người có quá nhiều thứ chen ngang, có mạng của mẹ cô, có Nhạc Thanh Dao và Mạc Tử Thâm, còn có sự hận thù đầy ắp trong lòng cô. Phù Dung không thể nào trở lại về làm cô của năm hai mươi hai tuổi mà vô tư đón nhận tình yêu của Từ Ngưng Viên. Tình yêu của năm đó bây giờ chẳng thế nào duy trì được nữa rồi.
“Reng… Reng… Reng…”
Phù Dung đứng dậy khỏi sàn nhà, tiến đến cầm lấy điện thoại. Là cuộc gọi của Mạc Tử Thâm.
“Tôi nghe.”
“Phù Dung, tiểu Niệm sao rồi? Em cho con bé uống thuốc gì rồi? Ổn không?”
Giọng nói gấp gáp của Mạc Tử Thâm lại khiến cho tâm trạng xáo động của Phù Dung dần trở nên ổn định. Đúng như vậy, cô nên ở bên cạnh Mạc Tử Thâm.
“Tiểu Niệm không sao. Anh đừng lo lắng.”
Bên phía Mạc Tử Thâm bị bão quét vào nên mất sóng trong mấy tiếng đồng hồ, bây giờ mới có lại, anh liền lập tức gọi về cho Phù Dung. Anh sợ rằng tiểu Niệm xảy ra chuyện gì. Phù Dung vội vàng trấn an Mạc Tử Thâm rồi kể sơ qua những chuyện vào tối ngày hôm nay. Nếu Phù Dung không kể thì chắc chắn ngày mai cũng sẽ có người báo lại với anh. Cô cảm thấy tự mình nói sẽ đỡ khiến Mạc Tử Thâm lo lắng hơn.
“Cái gì?”, Mạc Tử Thâm hét lên trong điện thoại, “Vậy rồi giờ hai mẹ con em đang ở đâu.”
“Ở… nhà của Từ Ngưng Viên”, Phù Dung nói thật.
“Cái gì?”, Mạc Tử Thâm một lần nữa hét lên, lần này giọng gào còn to hơn lần trước.
“Này, Mạc Tử Thâm, anh đừng có hét vào tai tôi như vậy nữa được không hả?”
Phù Dung đưa điện thoại ra xa, khó chịu mà ngoáy ngoáy lỗ tai. Người này cũng quá thiếu bình tĩnh rồi đó.
“Hừ, em ở đó chờ tôi. Ngày mai bão tan tôi sẽ đáp máy bay về liền.”
Mạc Tử Thâm lập tức tỏ thái độ không hài lòng. Phù Dung còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng anh ta đang dậm chân đầy tức giận ở phía bên kia.
“Được rồi. Anh cứ lo việc ở bên đó đi. Ở đây ổn rồi, không sao đâu.”
“Không được. Khốn kiếp. Lại để cho tên Từ Ngưng Viên được hưởng lợi rồi. Ngày mai tôi chắc chắn phải bay về, đem em với Niệm Thâm tới một nơi an toàn. Cái lũ chó má nào dám làm ra chuyện này, tôi sẽ đem đi bắn bỏ hết.”
Mạc Tử Thâm vẫn đùng đùng tức giận, những lời hăm he đe dọa cứ thế mà tuôn ra. Thế nhưng người nghe lại chỉ có Phù Dung, cô cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
“Thật sự là không cần về gấp vậy đâu”, Phù Dung thở dài, cố khuyên nhủ Mạc Tử Thâm lần nữa. Chuyến công tác này của anh đã bị hoãn mấy lần rồi, lần này nếu Mạc Tử Thâm bỏ về ngang nữa chắc chắn hợp đồng sẽ bị hủy.
“Không. Tôi đã quyết rồi. Tôi đi đặt vé máy bay đây. Bye.”
Mạc Tử Thâm nói xong thì cúp máy luôn, Phù Dung cảm thấy nhức đầu. Được rồi, ai cũng muốn làm theo ý mình. Chẳng ai chịu nghe cô khuyên nhủ cả. Phù Dung thở dài, cô cảm thấy mình cũng nên đi ngủ rồi. Liên tục nói chuyện với hai gã tâm thần liên tục,