Phù Dung nghe Xuân Quang nói vậy thì chỉ khẽ cười, gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Hiện tại cô vẫn chưa biết được mình nên dùng thân phận gì để nói chuyện với người đàn ông này đây.
“Lúc ở trong cuộc họp lúc nãy, anh đã thấy ngờ ngợ rồi, nhưng không dám chắc chắn”, Xuân Quang lắc lắc đầu, dường như cảm thấy cuộc gặp gỡ này thật sự quá kỳ lạ:
“Thật sự không ngờ là đúng là em luôn ấy.
Cô nhóc luôn chạy vào phòng bọn anh học lỏm ngày xưa, giờ đây trưởng thành quá, thật sự nhìn không ra.”
“Em cũng không nhìn ra anh luôn ạ.”
Phù Dung bật cười.
Những câu nói của Xuân Quang khiến cô cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.
Xuân Quang vẫn là anh chàng vui vẻ trong phòng công nghệ thông tin năm nào.
Anh ấy vẫn luôn đối với cô tràn đầy ấm áp và quan tâm như vậy.
“Lúc em bỗng dưng biến mất, không đến công ty làm nữa anh đã thấy rất lạ.
Mãi về sau khi vô tình nghe Thu Nhi khóc lóc, nói mớ trong giấc mộng, anh mới hỏi được chuyện của em.
Thu Nhi bảo em ở nước ngoài rồi, không về lại đây nữa.
Vì vậy lúc ở TG Fintech, anh cứ chần chừ mãi mà không dám hỏi.
Nhóc con, em xảy ra chuyện mà cũng không báo cho anh biết một tiếng.
Có còn để người anh này trong lòng không hả?”
Xuân Quang nói xong thì bước lên một bước, cốc đầu Phù Dung một cái, miệng cười tươi rói.
Phù Dung bị đánh đau, nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô như sống lại một lần nữa, lại được mọi người yêu thương, trêu đùa cùng nhau.
“Em… làm sao dám làm phiền trưởng phòng kỹ thuật của TG Fintech chứ?”, Phù Dung thè lưỡi, bĩu môi rồi làm bộ trách móc:
“Anh chàng vui vẻ thanh tiến nhanh quá cơ.”
“Xùy, còn dám đá xoáy anh hả? Cô nàng phó tổng của DSM?”
Phù Dung và Xuân Quang nhìn nhau, sau đó thì cũng bật cười lớn.
Hai người lâu ngày không gặp nhưng vẫn có thể lấy lại được cảm giác của ngày xưa.
Ba tháng cô làm thực tập ở TG Fintech, điều khiến cô nhớ nhất là những giây phút vui vẻ cùng với anh chàng vui vẻ này, và cô nàng ngốc ngếch Thu Nhi.
“Này, hai người đang coi em là người vô hình hả?”, Thu Nhi có cảm giác bị bỏ quên, nhăn mặt mà nói lớn, “Quá đáng quá rồi đó.”
“Ha ha, mà làm sao hai người lại đến với nhau vậy hả? Em không ngờ luôn á”, Phù Dung nhìn người, liếc về phía Thu Nhi rồi lại hỏi Xuân Quang, “Anh đi dụ dỗ con nhóc đó đúng không?”
“Không nha”, Xuân Quang vội vàng giơ hai tay lên đầu, gương mặt đầy oan ức, “Có trời làm chứng.
Anh là người bị hại.
Cô nhóc Thu Nhi thủ đoạn ghê gớm lắm đó nha.”
“Anh Quang”, Thu Nhi đứng bật dậy, hét lớn lên, mặt cô nàng đỏ bừng vì tức giận:
“Anh đang nói cái gì vậy hả?”
“Hả? Anh có nói gì đâu?”, Xuân Quang nháy mắt với Phù Dung một cái, sau đó ngồi lại bên cạnh Thu Nhi, tỏ vẻ vô tội.
“Anh…”, Thu Nhi tức đến bặm môi, nhưng không thể làm gì thế.
Cô giận dỗi cầm lấy túi xách trên ghế, bước ra khỏi chỗ ngồi:
“Em hết hứng ăn nữa rồi.
Chị Phù Dung, em về trước đây.”
“Ấy, ấy, anh xin lỗi mà”, Xuân Quang thấy Thu Nhi giận như vậy thì vội vàng đứng dậy ôm lấy cô nàng mà giữ lại:
“Anh nói đùa thôi mà.
Cho anh xin lỗi đi, đừng giận nữa.”
“Đùa cái đầu anh á”, Thu Nhi tức giận mà đập mạnh vào ngực Xuân Quang, vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, “Buông ra.”
“Không buông”, Xuân Quang cười cười, vẫn ôm chặt lấy Thu Nhi trong lòng.
Phù Dung nhìn hai người ở trước mặt đang bàn trò tình tứ ân ái với nhau mà thở dài.
“Này, này, tôi nói hai người đừng có khoe ân ái trước mặt người cô đơn như tôi được không hả?”
Thu Nhi nghe Phù Dung nói như vậy thì mặt càng thêm đỏ lợi hại hơn.
Cô nhăn mặt, dùng hết sức mà đẩy mạnh Xuân Quang.
Trong lúc hai người dằn co, túi xách quơ trúng ly nước đá trên mặt bàn, đổ hết lên cả ngực của Xuân Quang.
“Choang.”
Tiếng ly vỡ khiến cho cả ba người có mặt trong phòng ăn hiện tại bất ngờ, dừng hết lại mọi hoạt động.
Trước ngực Xuân Quang ướt một mảnh lớn, lành lạnh.
Thu Nhi thấy mình lỡ tay làm đổ nước trên người bạn trai thì cảm thấy hối lỗi mà quên