“Rầm.”
“Từ Ngưng Viên, anh dậy ngay đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Ngưng Viên đang ngủ mơ màng thì bị tiếng đập cửa mạnh bạo làm giật mình.
Anh ôm đầu, vò tóc rồi mới lết ra mở cửa.
Phù Dung đứng ở ngay cửa chống nạnh mà nhìn anh.
Từ Ngưng Viên lập tức giật mình, vội bỏ tay trên đầu xuống, trưng ra bộ mặt tươi tỉnh lấy lòng.
“Phù Dung, em có việc gì cần gọi tôi à?”
Phù Dung nhìn Từ Ngưng Viên, mỉm cười kiều mị.
Trong lòng của Từ Ngưng Viên lập tức cảm thấy bất an.
Lời nói tiếp theo thốt ra như thêm khẳng định sự bất an trong lòng anh là đúng.
“Từ Ngưng Viên, anh mau đi ra nấu ăn sáng đi, xong rồi lau nhà, rửa chén", Phù Dung tự nhiên nói.
“Hả?”, Từ Ngưng Viên ngơ ngác, nghi ngờ rằng anh vẫn còn đang ngủ mơ, “Vì sao tôi lại phải làm những chuyện đó nhỉ?”
“Chẳng phải anh đã ký vào hợp đồng chấp nhận hết những chuyện này rồi sao?”, Phù Dung cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém, chớp chớp mắt mà nhìn anh:
“Trong bản hợp đồng có ghi rõ, ngoài số tiền mười triệu phải trả hàng tháng, người thuê nhà đồng ý làm hết tất cả các việc làm ở trong nhà tôi.
Trong đó bao gồm nhưng không giới hạn, tất tần tật các yêu cầu của chủ nhà.”
“Cái gì?”
Từ Ngưng Viên giật mình, tỉnh cả ngủ.
Tối hôm qua lúc về nhà, Phù Dung có đưa một bản hợp đồng thuê nhà bảo anh ký.
Lúc đó anh vì mong muốn ở cạnh bên cô nên liền không thèm nhìn đến mà đưa tay ký cái xẹt.
Hiện tại những gì Phù Dung nói khiến Từ Ngưng Viên cảm thấy ngỡ ngàng.
Từ Ngưng Viên mím môi, quay ngược trở lại trong phòng cầm lấy tờ hợp đồng trên bàn, lật xoành xoạch mà coi lại.
Anh càng coi thì gương mặt càng trở nên đen thui.
Cái này rõ ràng Phù Dung đang bẫy anh mà.
Đây mà gọi là người thuê nhà cái gì.
Cô rõ ràng là đang thuê anh làm osin, hơn nữa anh còn phải trả tiền ngược lại cho cô mỗi tháng đây này.
Bất công rõ rành rành.
“Sao nào? Từ Ngưng Viên, anh định lật lọng à?”
Phù Dung khoanh tay, tựa vào thành cửa mà ngó bộ dáng ấm ức tức giận của Từ Ngưng Viên.
Tình cảnh này giữa hai người có chút quen thuộc, có điều là hiện tại vai diễn bị hoán đổi mà thôi.
Đáng đời anh lắm.
“Cái hợp động của em rõ ràng vô lý.
Có cái hợp đồng thuê nhà nào mà lại như vậy không hả?”
Từ Ngưng Viên siết chặt tờ giấy, nhíu mày thật chặt.
Cả bộ dáng đều như con nít giận dỗi.
Phù Dung bật cười.
“Anh không muốn thuê phòng tiếp?”, Phù Dung gật gù, “Vậy được thôi.
Tôi là người rất có đạo đức, không muốn ràng buộc người khác bao giờ.
Tôi cũng chẳng sử dụng hợp đồng nhằm ép buộc người khác phải khổ sở.
Từ Ngưng Viên, nếu anh không muốn thuê nhà thì cứ dọn đồ mà rời đi thôi, bản hợp đồng này coi như hủy bỏ.”
“Ai nói tôi không muốn thuê hả?”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung nói một cách thong thả như vậy thì tức giận hơn.
Cô rõ ràng cố ý muốn đuổi anh rời xa khỏi cô mà.
Hôm qua chẳng phải còn nói cho phép anh ở bên cạnh sao, bạn bè chó má gì đó.
Vậy mà hôm nay đã kiếm cách đuổi anh đi rồi? Phụ nữ đúng là không thể nào tin tưởng được mà.
“Muốn thuê?”, Phù Dung nhướng mày, môi cười chế giễu, “Vậy phiền anh Từ mau mau thực hiện những công việc tôi vừa mới nói đi nhé.”
Phù Dung dường như cũng đã dự đoán được phản ứng này của Từ Ngưng Viên.
Anh ta vẫn muốn bám dính lấy cô, được thôi, tiện thể cô cũng có vài món quà nho nhỏ muốn trả lại cho Từ Ngưng Viên.
“Tôi…”, Từ Ngưng Viên khó xử, anh từ trước đến giờ có làm việc nhà bao giờ đâu chứ.
Mắt đảo một vòng, một suy nghĩ bỗng lóe lên khiến Từ Ngưng Viên vui vẻ: “Tôi bỏ tiền thuê người làm cho em là được chứ gì?”
“Không được", Phù Dung nhanh chóng chặn đứng lối thoát của Từ Ngưng Viên, “Từ Ngưng Viên,