“Không được. Cô đuổi việc ngang như vậy là đã có
lỗi lắm rồi. Số tiền này con cứ giữ lấy đi”
Bà chủ quán không chịu nhận lấy tiền, đẩy ngược.
lại cho Phù Dung.
“Thật ra là con muốn xin nghỉ với cô trước rồi. Cô
cũng biết con cũng học xong năm cuối mà, sắp phải
xin việc làm chính thức nên sẽ không còn thời gian
làm thêm ở quán cô nữa. Việc làm con cũng mới kiếm.
được rồi, con định là mai mới nói với cô. Không ngờ
hôm nạy lại xảy ra chuyện này”
Phù Dung khẽ thờ dài, nói một cách tiếc nuối.
“Thật sao?”
Bà chủ quán nhìn Phù Dung, cảm thấy dáng vẻ
của cô không giống đang nói dối lắm
“Thật mà”, Phù Dung thấy bà chủ đang nghỉ ngờ
mình thì bật cười, “Chẳng lẽ cô thấy con yếu kém đến
mức không kiếm nổi một việc làm chính thức sau khi
tốt nghiệp à?“
“Vậy thì tốt quá. Tốt quá rồi, Bà chủ quán nghe.
Phù Dung nói xong thì trở nên hoàn toàn tin tưỡng. Bà
vui về mà vỗ vai của Phù Dung:
“Con bé này, có việc làm mới cũng không báo với
cô biết trước một tiếng. Làm cô lo chết được.”
“Không phải giỡ con đã báo cho cô rồi sao?”, Phù
Dung thè lưỡi, áy náy nói, “Con ở lại phụ cô dọn dẹp.
quán xong rồi sẽ về nhé?”
“Được không đó. Con có bận gì thì cứ đi đi. Đề cô
dọn một mình cũng được.”
Bà chủ xua tay, ý bảo Phù Dung không cần ở lại
làm gì.
“Không sao. Hôm nay còn cũng là đến đây làm
mà, coi như làm bữa cuối. Tạm biệt quán với cô thôi”,
Phù Dung dìu bà chủ vào lại trong quán, vui vẻ nói,
“Cô cứ ngồi đây coi con thể hiện rồi sau này tiếc nuối
vì mất một người nhân viên ưu tú như con nhé.”
“Ha ha. Cái con bé này”
Bà chủ quán cười lớn, nối lo lắng cứ đè nặng lên
ngực bà từ chiều đến giờ cuối cùng cũng đã được gỡ
xuống.
Phù Dung nhìn bà chủ cười thì cũng cười theo, sau
đó nhanh chóng chạy đi thu dọn đống lộn xộn ở trong
quán. Cảm giác bữa làm cuối cùng lại đến đột ngột
như này khiến cho Phù Dung có chút mùi lòng. Hơn
nữa lại chính vì cô mà khiến quán của bà chủ trở nên
như vậy, cô cảm thấy rất có lỗi. Phù Dung cảm thấy.
căm ghét Từ Ngưng Viên. Cô không ngờ một người
đàn ông quyền thế như anh ta cũng giờ những trò hèn
hạ như thể này chỉ vì để khiến cho cuộc sống của cô
khó khăn hơn.
Phù Dung dọn dẹp xong thì cũng đã hơn mười giờ,
cô cúi đầu chào bà chủ lần cuối rồi quay lưng ra về.
Sau khi ra khỏi quán, bước đi của Phù Dung trờ
nên nặng nhọc hơn, niềm vui buổi trưa giờ đây bay
sạch. Phù Dung không muốn trờ về căn nhà của Từ
Ngưng Viên một chút nào cả, cô cứ đi lang thang
trong vô định.
“Ting. Ting”
Tiếng kèn xe phía sau lưng Phù Dung vang lên, cô
tường mình đang đi chắn đường của người ta nên vội
né sang một bên. Phù Dung ép sát vào lề đường mà
đi.
“Ting. Ting”
Thế nhưng chiếc xe đó vẫn không dừng lại việc
bóp kèn, trong lòng Phù Dung dâng lên cảnh giác.
Phù Dung bước đi nhanh dân, nhanh dẳn, sau đó thì
trỡ thành chạy. Cô dùng hết sức mình để chạy đi đến
những nơi đông đúc hoặc một con hẻm để chiếc xe
đó không đuổi theo được. Bây giờ đã khuya lắm rồi,
những nơi đông đúc không có quanh đây. Phù Dung
chỉ có thể tìm một con hẻm thoáng.
Cô chạy một đoạn dài, mồ hôi ướt đầy áo thì mới
thấy một con hẻm nhỏ. Trong lòng Phù Dung thẩm vui
mừng, chỉ cần cô cố gắng vào đó, chạy nhanh rồi rẽ
sang đường khác chiếc xe này sẽ không thể nào tiếp.
tục đuổi theo cô.
Thế nhưng suy nghĩ của Phù Dung quá ngây thơ
rồi, cô làm sao chạy nhanh bằng xe chứ? Khi gần đến
con hẻm, chiếc xe phía sau bỗng dưng tăng tốc, chạy
vụt ngang sang mặt cô rồi thẳng kít lại che kín lối vào
trong hẻm.
Phù Dung hoảng sợ mà dừng chân lại, định chạy
theo hướng khác thì đã muộn. Ba tên đàn ông cao to,
băm trợn từ trong xe bước đến, bao vây Phù Dung rồi
ép cô đi lùi lại bức tường phía sau.
“Mấy người là ai“
Phù Dung hoàng sợ hét lớn, ánh mắt nhìn quanh
con đường với hy vọng có ai đó đi ngang để cô kêu
cứu.
“Nhạc tiều thư? Sao cô mau quên quá vậy?”
Một người đàn ông có vẻ như là thủ lĩnh của đám
người đó, cười khầy rồi nói. Phù Dung trợn mắt