Thế nhưng tình trạng sống chung ầm ĩ này của Mạc Tử Thâm và Từ Ngưng Viên vẫn cứ kéo dài đến tháng thứ ba.
Hai người đàn ông cực kỳ ăn ý, dù sau lưng Phù Dung họ đánh nhau túi bụi thế nào nhưng khi có mặt Phù Dung thì tuyệt đối không động tay chân.
Phù Dung muốn có cái cớ để đuổi hai người đi cũng không đuổi được.
Tuy nhiên tình trạng đấu đá của hai người đàn ông đã chuyển từ việc đánh nhau, cãi nhau sang việc dùng tiền đè chết người kia.
Bọn họ chi tiền ra để mua đồ cho Phù Dung và Niệm Thâm.
Từ Ngưng Viên nấu ăn rất ngon, Mạc Tử Thâm ăn mấy tháng cũng trở nên béo tốt.
Tay nghề nấu ăn của Từ Ngưng Viên đã không còn ai có thể chê được rồi.
Anh thường nấu những món bánh kẹo xinh xắn để dụ dỗ Niệm Thâm.
Mạc Tử Thâm không biết nấu, thế nhưng anh ta có tiền.
Từ Ngưng Viên nấu một món, Mạc Tử Thâm cũng không chịu thua mà dùng tiền mua một món từ nhà hàng cao cấp đến.
Hơn nữa anh ta còn đặt hàng từ bác đầu bếp chuẩn quốc tế, chỉ thể tranh giành Niệm Thâm với Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên lại mua cho Niệm Thâm cả núi đồ chơi đắt đỏ để lấy lòng cô bé.
Anh mua cho Phù Dung mỹ phẩm cao cấp, quần áo hàng hiệu.
Từ Ngưng Viên thật sự không tiếc một thứ gì muốn bù đắp cho hai mẹ con cô, muốn đem đến cho hai người thứ tốt đẹp nhất.
“Phù Dung, em thấy thích cái nào để anh mua cho em?”
Từ Ngưng Viên đưa cho Phù Dung những mẫu thiết kế đặt trước của một sưu tập đá quý.
Phù Dung nhìn vào những thứ mắc mỏ trước mặt rồi lại nhìn đến Từ Ngưng Viên đứng bên cạnh.
Dạo gần đây cô biết Từ Ngưng Viên đã tiêu tiền rất khủng, ánh mắt chợt lóe lên.
“Từ Ngưng Viên”, Phù Dung lên tiếng gọi anh.
“Hả?”, Từ Ngưng Viên nhìn cô đầy mong đợi.
“Anh lấy tiền đâu ra mà xài phung phí như vậy?”
Phù Dung cảm thấy khó hiểu.
Chẳng phải TG Fintech phá sản rồi sao? Dù cho Từ Ngưng Viên có tiền tiết kiệm từ trước hay là tiền của bà Nghiêm cho anh thì cũng không đủ để anh tiêu xài một cách hoang phí như vậy được.
Nếu Từ Ngưng Viên còn là Từ tổng lúc trước thì Phù Dung sẽ không hỏi câu này.
Thế nhưng Từ Ngưng Viên hiện tại gần nhưng không đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà chạy theo cô.
Công ty TG Fintech cũng không còn.
Vậy Từ Ngưng Viên lấy tiền ở đâu ra chứ?
“Hả? À, chuyện này…”
Từ Ngưng Viên đảo tròng mắt, suy nghĩ xem nên nói với Phù Dung thế nào cho phải.
Anh cảm thấy có chút chột dạ.
“Nói thật.”
Phù Dung nhăn mặt, nhìn Từ Ngưng Viên gằn giọng mà nói.
Cô không muốn bị lừa dối.
Nếu Từ Ngưng Viên dám kiếm cớ nói đại với cô, Phù Dung nhất định sẽ không tha thứ cho anh ta.
“Được rồi.
Anh nói thật.”
Từ Ngưng Viên thở dài một hơi, nâng mắt nhìn về phía Phù Dung.
Sau đó anh đưa tay ra, chầm chậm mà nắm lấy tay của Phù Dung.
Cô hơi rụt lại, nhưng lại bị Từ Ngưng Viên siết chặt, không buông ra.
“Phù Dung, em biết anh từ rất đam mê với máy móc và phần mềm đúng không? Việc kinh doanh của TG Fintech từ trước đến giờ anh đều bị ép buộc mới làm, không phải ý nguyện của anh.”
Phù Dung nghe thế thì khẽ sửng người, cô nhớ lại những lời bà Gwen nói về Từ Ngưng Viên, khẽ gật đầu.
“Sau khi Huy Vũ quá đời, mẹ anh suy sụp, anh càng thêm chán ghét với việc kinh doanh của ông nội hơn.
Bởi vì vậy anh