Phù Dung trờ về căn phòng bé tí nơi góc khuất
cạnh nhà bếp. Cô chôn mình vào trong chăn, quấn
chặt lại cố gắng ru mình vào giấc ngủ. Phù Dung cảm
thấy mình thật lạnh, rất lạnh. Trong bóng tối mơ màng
đó Phù Dung dường như nhìn thấy một thứ rất đáng
sợ đang chờ cô, chuẩn bị há miệng ăn thịt cô. Phù
Dung bị giấc mơ kinh hoàng ấy làm bừng tỉnh dậy, cả
người đầm đìa mồ hôi thế nhưng vẫn lạnh đến run râry.
Phù Dung biết mình bệnh rồi. Cô bò đến bên chiếc
balo đã đem về từ phòng trọ cũ,mò lấy từ trong đó ra
một viên thuốc, bỏ vào miệng rồi cố nuốt xuống. Vài
phút sau thuốc phát huy tác dụng, Phù Dung cảm
‘thấy cơ thể dễ chịu hơn chút. Cô ngồi dậy bước vào.
phòng tắm để lau sơ qua cơ thề đầy bụi đất. Phù
Dung tự rửa vết thương rồi thoa thuốc lên đó. Làm
xong hết tất cả mọi chuyện thì trời cũng gần sáng. Cô
quay trở lại đống chăn gối của mình, muốn nằm ngà
lưng một tí rồi sẽ đứng dậy làm việc nhà cho Từ
Ngưng Viên.
Phù Dung từng nói rồi, cô nhận tiền của Nhạc.
Thanh Dao thì nhất định sẽ giúp cô ấy trả nợ cho Từ
Ngưng Viên. Tuy nhiên mạng sống này vẫn phải là của
cô, cô nhất định phải bảo vệ nó thật tốt. Từ Ngưng
Viên muốn hành hạ, sai bảo cô như thế nào cũng
được, chỉ duy nhất mạng của cô thì anh ta không có.
quyền đụng vào. Nhất định không được đụng vào nó.
Cô còn phải giữ cái mạng này lại đề chờ mẹ cô tình
dậy, chờ ngày có thể cùng mẹ bỏ nơi này mà ra đi.
“Rầm. Rầm. Rầm””
Phù Dung nằm nghĩ vần vơ rồi chìm vào giấc ngủ
lúc nào cũng không hay. Cô bị tiếng đập cửa làm cho.
‘thức giấc. Phù Dung cố nhấc cơ thể nhức mỏi lết đến
mỡ cửa.
“Nhạc Thanh Dao. Không phải tôi đã nói với cô
không được lười biếng rồi sao?”
Gương mặt đen thui của Từ Ngưng Viên lập tức
hiện ra khi Phù Dung mở cửa xong.
“Có chuyện gỉ?, Phù Dung thờ ở mà hỏi.
“Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?,Từ Ngưng
Viên bị thái độ của Phù Dung chọc cho tức giận nhiều hơn.
“Õ”, Phù Dung ngoái nhìn chiếc đồng hồ bên trong
rồi mới quay lại nhìn Từ Ngưng Viên trả lời, “Tám giờ.
Anh không biết coi đồng hồ à?”
“Mạnh miệng nhỉ? Ai cho cô tám gið rồi mà còn
ngủ?”, Giọng nói của Từ Ngưng Viên trờ nên cao hơn,
mặt cũng đen hơn mấy phần.
“Xin lỗi. Giờ ra ngay đây.”
Phù Dung nói một cách không thể nào thờ ở hơn.
Cô bước ra khỏi cửa phòng, đóng lại rồi cất bước đi
ngang qua Từ Ngưng Viên mà tiến về nhà bếp. Phù
Dung hoàn toàn bỏ lở Từ Ngưng Viên như là không
khí.
Từ Ngưng Viên quay ngoắt lại nhìn theo bóng lưng.
ngưỡi con gái nhỏ bé kia, ánh mắt híp lại đẩy đăm
chiêu. Anh có cảm giác cô gái này sau sự việc ngày
hôm qua có chút khác
Nhưng Từ Ngưng Viên không rõ điểm khác biệt ấy là gì.
Anh nghĩ một hồi
nhớ đến thái độ cao giọng hỏi tội ngày hôm qua của
Phù Dung thì càng trờ nên căm ghét hơn. Nhạc Thanh
Dao đúng là Nhạc Thanh Dao, lúc nào cũng có thề giờ
cái thói hống hách không xem ai ra gì. TỪ Ngưng Viên
hừ lạnh rồi cất bước đi ngược lại hướng mà Phù Dung.
vừa đi
“Nhạc tiểu thư, cháu dậy rồi à? Bà Năm thấy Phù
Dung đến thì cất giọng chào hỏi, “Hay cháu ngủ thêm
chút nữa đi rồi hãng dậy, mặt cháu trông vẫn còn nhợt
nhạt lắm”
“Dạ không sao đâu bác. Cháu khỏe rồi.”
Phù Dung mỉm cười cảm ơn sự quan tâm của bà
Năm, sau đó liền bắt tay vào xử lý các công việc nhà ở
Từ Gia.
Phù Dung đã hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Từ
Ngưng Viên trong căn nhà này. Cô cứ coi anh ta như,
một cái máy phát nhiệm vụ, anh ta sai gì cô làm đó,
hết. Dù thật sự cái máy giao nhiệm vụ này rất đáng
ghét, rất nhiều lúc ra nhiệm vụ một cách vô lý, cô rất
muốn đập nát nó. Nhưng rồi Phù Dung nghĩ được một
chuyện rất đơn giản, cô cứ coi như mình đang ở đợ
trong nhà của Từ Ngưng Viên đề trả nợ là được.
Những thứ khác cô không cần quan tâm đến.
Thời gian cứ thế trôi qua, Phù Dung đến nhà của
Từ Ngưng Viên đã được một tuần. Cơ thể của Phù
Dung đã khỏe hơn nhiều, cô cũng đã thích nghỉ với
cuộc sống “ở đợ” với Từ Ngưng Viên rồi. Mọi thứ dần
trờ nên ồn định và đi vào quỹ đạo, vì vậy Phù Dung.
bắt đầu thực hiện một chuyện quan trọng. Đó là kiếm
việc làm.
Sự việc hôm trước Phù Dung nói với bà