Phù Dung cũng không nhớ rõ
bản thân mình làm sao có thể vượt
qua được buổi phỏng vấn đầy
ngượng nghịu khi đó. Cô thật sự chỉ
muốn bỏ chạy khỏi căn phòng có tên
đàn ông biến thái, bệnh hoạn kia
thôi. Thế nhưng dù sao người ta
cũng là công ty lớn, cô đi phỏng vấn
nên không thể sỗ sàng như vậy.
Phù Dung cứng ngắt đi đến ghế,
ngồi đối diện với Mạc Tử Thâm và
hai người còn lại. Ánh mắt anh ta
vẫn đầy vẻ bỡn cợt như cũ.
“Giới thiệu về mình trước đi”,
Người phụ nữ trung niên lên tiếng
phá vỡ sự im lặng đầy kỳ quặc trong
căn phòng này.
Phù Dung lấy lại bình tĩnh, cố
gắng thể hiện năng lực bản thân mà
trả lời câu hỏi của phía công ty.
Trong suốt buổi phỏng vấn, Mạc Tử
Thâm không nói một lời. Anh ta chỉ
ngồi đó và nhìn chằm chằm vào.
ngực của Phù Dung. Shit. Đúng như
vậy. Anh ta trong một buổi phỏng
vấn lại có thể không chút e dè dám
nhìn ngực cô. Phù Dung thật sự
muốn cầm ly nước hất thẳng vào
mặt hắn rồi đứng dậy bước đi ra khỏi
phòng một cách thật là hào sảng.
Nhưng Phù Dung không dám, cô chỉ
là một con nhỏ sinh viên mới ra
trường yếu đuối mà thôi. Còn anh ta
đường đường là tổng giám đốc của
một công ty lớn. Sức mạnh tiền tài,
địa vị của cuộc sống Phù Dung coi
như đã được nếm trải.
Phù Dung chịu đựng ánh nhìn dê
xồm đó suốt ba mươi phút, sau khi
buổi phỏng vấn kết thúc cô lập tức
bỏ chạy lấy người. Cô thê không
dám bước chân vào công ty DSM
này một lần nào nữa. Mãi đến sau
này Phù Dung mới nhận ra một điều,
những lời thề thốt thời non dại đôi
khi không thể nào thực hiện được.
Thế nhưng buổi phỏng vấn với
tên đàn ông biến thái đó đã để lại
sáng chấn tâm lý trong lòng của Phù
Dung. Hậu quả là đến buổi phỏng
vấn thứ hai cô lại không thể nào thể
hiện tốt được, cô trả lời cực kỳ tệ và
mắc sai lầm liên tục.
Sau khi bước ra khỏi công ty thứ
hai, Phù Dung cảm thấy chắc chắn
cô tạch cả hai công ty luôn rồi. Mọi
cố gắng trong tuần chuẩn bị kỹ.
lưỡng của cô đều đổ sông đổ bể hết.
Phù Dung chán nản quăng luôn hồ
sơ xin việc của mình vào trong thùng
rác cạnh công ty. Sau đó lết bộ đến
trạm xe bus mà chờ xe đi về. Đây có
thể coi như là thất bại đầu đời của
cô nhỉ? Cũng tại tên khốn kiếp, biến
thái, bệnh hoạn Mạc Tử Thâm hết.
Trên quãng đường đi từ công ty thứ
hai về nhà, Phù Dung dành trọn thời
gian để chửi rủa Mạc Tử Thâm. Cô
hy vọng anh ta sẽ không có ngày
nào được ăn cơm bằng chén sạch.
“Nhạc tiểu thư, cháu về rồi hả?
Thế nào? Phỏng vấn tốt không
cháu?”
Nghe tiếng có người về, bà Năm
chạy từ trong bếp ra mà hào hứng
chào đón Phù Dung. Đối với
gương mặt đầy vẻ mong chờ của bà
Năm, Phù Dung càng cảm thấy tệ
hơn nữa.
“Cháu rớt rồi ạ. Cả hai công ty.”
Phù Dung chán nản đáp lời. Cô
bỏ túi xách lên ghế, xắn tay áo, cột
tóc cao lên rồi đi cùng với bà Năm
vào bếp, phụ bà rửa chén.
“Rớt rồi? Sao biết kết quả nhanh
vậy cháu?”, Bà Năm ngạc nhiên mà
hỏi lại.
“Cuộc sống mà”, Phù Dung lắc
lắc đầu, thở dài thốt ra một câu đầy
ngao ngán.
“Đứa trẻ này.”
Bà Năm lại tưởng Phù Dung
đang đùa, vội đánh tay cô nàng một
cái mà trách móc.
“Vậy mà cũng giỡn được. Cháu
giỏi giang, chăm chỉ như vậy. Công
†y nào mà không nhận chứ? Đừng có
mà bi quan.”
Bà Năm cười vui vẻ rồi cũng
quay đi làm việc khác. Phù Dung
cũng cười theo, không nói gì nữa. Cô
cảm thấy để bà Năm hiểu lầm như
vậy thì cũng tốt. Dù sao thì cô cũng
không tính bỏ cuộc, nghĩ ngơi một,
hai hôm cô lại đi xin việc ở công ty
khác thôi.
Phù Dung cứ thế mà tự vực dậy
tỉnh thần của mình. Cô nghêu ngao.
hát trong lúc rửa chén. Bà Năm hôm
nay cũng vui vẻ hơn mọi ngày. Trong
căn phòng bếp ngập tràn sự ấm áp.
“Bà Năm. Có cơm chưa?”
Giọng nói rét lạnh của Từ Ngưng
Viên vang lên xé toạc không gian vui
tươi này.
“Cậu chủ. Cậu chủ về rồi ạ?”
Bà Năm bị giật mình, vội vàng
chạy ra chào đón Từ Ngưng Viên.
Phù Dung cũng quay người nhìn lại
một lát Từ Ngưng Viên mặt lạnh
đứng ngay cửa bếp. Trên người của
anh ta đang mặc một chiếc áo ở
nhà, không biết đã về từ lúc nào.
“Người này cứ như oan hồn ấy.
Đi đứng chả nghe tiếng động gì hết.,
Phù Dung thầm nghĩ.
Cô mặc kệ Từ Ngưng Viên mà
cứ tiếp tục làm công việc của mình.
mm
Anh ta nói mấy câu với bà Năm sau
đó lại bàn ăn ngồi. Bà Năm quay vào.
trong bếp, múc thức ăn sau đó