“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau
làm đi. Không phải cô được nhân
viên trong công ty tôi ca ngợi nhiều
lắm à? Đừng nói với tôi là không biết
viết code trình độ thấp kém vậy nhé?
Thật vô dụng.”
‘Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung
cứ nhìn chăm chăm vào mình thì lập.
tức mỉa mai cô. Anh thực sự muốn
thử xem Nhạc tiểu thư suốt ngày chỉ
ăn chơi quậy phá như cô thì có thể
làm ra được trò gì.
Phù Dung vừa mới nghi ngờ Từ
Ngưng Viên hôm nay bị người khác
giả mạo thì ngay lập tức bị câu nói
này của anh ta đánh trở về. Mở mồm
nói chuyện châm biếm cô như vậy
thì có thể chắc chắn người này là
thật 100% rồi.
Phù Dung thu lại ánh mắt của
mình, không nhìn Từ Ngưng Viên
nữa. Câu nói của anh ta hoàn toàn
đã động chạm vào lòng tự trọng của
Phù Dung rồi. Cô cần mẫn trong
suốt bốn năm không phải để cho
anh ta đánh giá “trình độ thấp kém
được”. Phù Dung làm lơ Từ Ngưng
Viên bên cạnh mà tập trung vào
đoạn code trước mặt. Đầu tiên cô có
thể nhận ra Từ Ngưng Viên đang sử
dụng ngôn ngữ Python khi lập trình.
Thật ra Phù Dung thành thạo về Java
hơn nhưng Python cũng không làm
khó cô. Sau khi đọc một lượt, năm
được những đầu mối cốt lõi rồi thì
Phù Dung bắt đầu dạo chơi những
ngón tay mình trên bàn phím máy
tính của Từ Ngưng Viên. Hai tháng
thực tậ đầu
tiên Phù Dung có thể làm đúng lĩnh
vực của mình. Trong lòng của Phù
Dung có chút hiếu thắng, cô muốn
hoàn thành nó thật tốt để chứng
minh với Từ Ngưng Viên cô không
phải người vô dụng.
Trong phòng làm việc chỉ còn
vang lên những tiếng gõ phím lạch
bạch, Từ Ngưng Viên đứng bên cạnh
quan sát Phù Dung. Khi cô nàng tập.
trung vào viết code thì hoàn toàn bỏ
lơ qua những thứ xung quanh mình.
Tốc độ coding này của Phù Dung
khiến Từ Ngưng Viên cảm thấy bất
ngờ. Ánh mắt của Từ Ngưng Viên khi
nhìn Phù Dung càng thêm sâu hơn.
Cô nàng lúc này rất tự nhiên, rất rực
rỡ. Thế nhưng anh cực kỳ lại không
thích bộ dáng này của Phù Dung. Rốt
cuộc anh đã sai ở bước nào nhỉ? Vì
sao anh muốn nhấn chìm cô ta
xuống bùn như cô ta vẫn có thể tự
trèo lên lại được?
“Xong rồi.”
Trong lúc Từ Ngưng Viên đang
nhíu mày suy nghĩ thì Phù Dung đã
hoàn thành xong đoạn code của
mình. Cô hài lòng mà bóp vai, quay
sang nhìn Từ Ngưng Viên háo hức
muốn chờ xem anh ta sẽ đánh giá cô
như thế nào.
Từ Ngưng Viên liếc nhìn Phù
Dung, sau đó mới đến gần hơn để
kiểm tra. Phù Dung định đứng dậy
nhường ghế lại cho Từ Ngưng Viên
ngồi, nhưng không ngờ anh ta lại
đứng từ sau lưng cô, vòng tay qua
mà cầm lấy chuột máy tính rồi châm
chậm đọc đoạn code Phù Dung vừa
đánh.
Phù Dung vô tình bị Từ Ngưng
Viên nhốt lại trong ngực của anh. Cô
muốn đứng dậy cũng không được,
cả cơ thể cứ thế cứng ngắt ngồi đó.
Mùi hương trên cơ thể của Từ Ngưng
Viên cứ lượn lờ trước mũi của Phù
Dung khiến cô không thể ngồi yên
được. Vì vậy cô hơi nhúc nhích
người, muốn ngồi xa người của Từ
Ngưng Viên một chút.
“Ngồi yên.”
‘Từ Ngưng Viên bị sự nhúc nhích
của Phù Dung tác động khiến anh
không thể tập trung nhìn được.
Tiếng nói của Từ Ngưng Viên
khiến Phù Dung không dám di
chuyển nữa, chỉ có thể ngồi đơ ra đó
chờ Từ Ngưng Viên xem xong. Cô
không muốn chọc giận anh ta lúc
này đâu. Phù Dung thật sự rất háo
hức chờ đợi đánh giá của Từ Ngưng
Viên.
Cuối cùng thì Từ Ngưng Viên
cũng đã đọc xong. Anh ta đứng
thẳng dậy, lùi ra đẳng sau một chút.
Phù Dung cũng lập tức đẩy ghế ra rồi
đứng thẳng dậy, hấp tấp hỏi.
“Thế nào? Tôi viết ổn chứ?”
“Cũng tạm”, Từ Ngưng Viên chép
miệng, nhàn nhã trả lời Phù Dung,
“Cô có thể hiểu được cấu trúc viết
của tôi à?”
“Hỏi thừa. Không hiểu được làm
sao viết tiếp chứ?”, Phù Dung bĩu
môi. Người đàn ông này cũng quá
—
kiệm lời đi. Cô dùng hết tất cả sức
lực ra để tập trung viết một đoạn
code xuất sắc như vậy mà chỉ được
hai từ “cũng tạm”. Phù Dung cảm
thấy hơi buồn.
Từ Ngưng Viên không nói gì nữa,
chỉ nhìn thẳng vào gương mặt của
người con gái trước mặt. Kể từ lúc.
gặp cô đến giờ anh luôn cảm thấy.
Nhạc tiểu thư trước mặt rất khác so.
với những gì anh đã nghe thấy về cô.
Một người ăn chơi không học hành
gì không thể nào hiểu được cấu trúc.
đoạn code khi nãy anh viết cả.
Ẵ Thế nhưng dù cho Nhạc Thanh
Dao trước mắt anh có xuất sắc đến
cỡ