“Dám làm mà không dám nhận à? Hèn hạ”, Từ Ngưng Viên vẫn duy trì thái độ như cũ mà cay nghiệt mắng Phù Dung, “Cô nên nhớ thân phận của mình là gái đã có chồng rồi. Lập tức bỏ cái thói đó đi cho tôi.”
“Hèn hạ? Dám làm không dám nhận? Ha ha. Anh đang nói anh à?”, Phù Dung tức điên người, “Từ Ngưng Viên, anh đừng tưởng tôi không biết anh ở bên ngoài cũng có cao đẹp gì cho cam? Không phải anh cũng trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Đến nhân viên của mình mà anh còn ăn được nữa mà?”
“Đồ điên.”
Từ Ngưng Viên hừ lạnh, định đóng cửa vào làm việc tiếp. Anh đang bận bù đầu để viết lại toàn bộ phần mềm, không có thời gian rảnh đứng đôi co với con nhỏ điên khùng Nhạc Thanh Dao này.
“Từ Ngưng Viên, anh đứng lại đó cho tôi”, Phù Dung đưa tay ra chặn cánh cửa không cho Từ Ngưng Viên đóng lại, “Lúc sáng chuyện ở trên công ty cũng là do nợ đào hoa của anh mà ra đó. Anh dựa vào đâu mà dám đổ hết lỗi lên trên đầu tôi? Nguyên nhân ban đầu không phải là do anh sao?”
“Nhạc Thanh Dao, buông tay”, Từ Ngưng Viên gằn giọng mà nói. Anh thực sự không ưa nổi cái dáng vẻ kiêu căng vô lý này của Nhạc Thanh Dao.
“Sao? Khi nãy không phải anh hùng hổ hỏi tội tôi lắm mà? Giờ nói đến tội của mình thì lại muốn bỏ chạy.”
“Tôi không có lỗi gì để mà phải bỏ chạy hết. Nhưng tôi khinh thường phải nói chuyện với một người như cô. Một đứa con gái có thể dùng thân thể mình ra để giải quyết vấn đề. Hơn nữa cô gây ra lỗi, khiến cho tôi và cả công ty thiệt hại lớn như vậy mà đến một câu xin lỗi còn không nói ra được. Cả người chua ngoa, đanh đá khiến người ta phải chán ghét”, Từ Ngưng Viên khoanh tay lại, nhìn Phù Dung bằng nửa con mắt mà nói.
“Anh…”, Phù Dung tức đến nói không nên lời. Cô dùng thân thể để giải quyết vấn đề khi nào chứ?, “Chuyện đó không phải lỗi của tôi, có người đã cố tình khiến cho cái ly đó bị vỡ khiến nước vào máy của anh.”
Phù Dung oan ức mà la lớn lên. Cô thật sự không hiểu vì sao ly nước lại có thể vỡ một cách vô lý và trùng hợp đến như vậy. Bên trong chắc chắn là có vấn đề, hơn nữa người đáng nghi nhất là Ánh Vân.
“Có người cố tình?”, Từ Ngưng Viên lặp lại câu nói của Phù Dung nhưng ngữ khí hoàn toàn không có chút tin tưởng, “Cô lại muốn đổ lỗi cho người khác để trốn tội à?”
“Từ Ngưng Viên, tôi nói thật đó! Vì sao anh lại không tin tôi?”
Phù Dung cảm thấy thực sự bất lực. Cô cố gắng thanh minh cho mình, thế nhưng người đàn ông này hoàn toàn bỏ ngoài tai.
“Vì sao tôi phải tin tưởng cô?”, Từ Ngưng Viên thờ ơ hỏi lại, nhếch mép cười, “Nói cách khác, cô có gì đáng để cho tôi tin tưởng chứ?”
“…”
Phù Dung nghe xong câu nói của Từ Ngưng Viên thì trở nên câm lặng. Sau đó cô bật cười. Cô đúng là một con ngốc mà. Đã biết trước rằng Từ Ngưng Viên sẽ không tin tưởng mà vẫn còn muốn giải thích với anh ta? Để giờ tự rước nhục vào thân.
“Được rồi. Tôi hiểu rồi. Là anh muốn bao che cho Ánh Vân đúng không? Còn tôi chỉ là một con chốt thí, anh muốn hất bao nhiêu nước bẩn lên người cũng được.”
“Ánh Vân thì liên quan gì tới chuyện này?”, Từ Ngưng Viên nhíu mày.
“Anh không cần phải giả vờ nữa đâu.