Ngay khi Phù Dung nhìn thấy người đến là Từ Ngưng Viên thì đã không dám hi vọng nhiều. Nhưng đến lúc Từ Ngưng Viên làm như không hề quen biết mà thản nhiên đóng cửa rời đi thì Phù Dung vẫn không thể nào tin nổi. Anh ta thật sự có thể bỏ rơi cô trong trường hợp này mà bỏ đi như vậy sao? Anh ta cứ thế trơ mắt để cô bị chà đạp, thậm chí là bị giết ư? Cô không cam tâm!
“Chồng ơi, cứu em với”, Phù Dung nhìn về phía Từ Ngưng Viên mà kêu lên một tiếng thất thanh.
Phù Dung không thể chết ở đây được. Nếu cô để Từ Ngưng Viên rời đi như vậy thì kết quả của cô chắc chắn sẽ rất thảm. Tên râu quai nón này không biết sẽ làm gì, một mình cô không thể nào chống lại được. Vì vậy nên Phù Dung nhất định phải kéo Từ Ngưng Viên vào chuyện này cho bằng được.
Từ Ngưng Viên nghe thấy câu nói của Phù Dung thì giật mình, bàn tay đóng cửa khựng lại. Mặt nhăn nhó, khó hiểu mà nhìn về phía Phù Dung.
“Chồng à, em biết là anh muốn ra đó gọi thêm người vào cứu em. Thế nhưng em sợ sẽ không còn được gặp anh một lần nào nữa.”
Phù Dung nặn ra hai giọt nước mắt, quăng ánh nhìn âu yếm về phía Từ Ngưng Viên. Cô diễn một vở tuồng người vợ bị bắt cóc muốn trò chuyện với người chồng lần cuối. Phù Dung vừa khóc vừa thầm cảm thán bản thân cô quá thông minh rồi.
“Nhạc Thanh Dao, cô nói nhăng nói cuội cái gì vậy hả?”, Từ Ngưng Viên tức giận mà hét lớn.
“Em biết anh yêu em mà nhưng đừng suy nghĩ dại dột chống đối với đám người này nữa”, Phù Dung vẫn tiếp tục nói trong đau thương.
Từ Ngưng Viên thật sự muốn lao đến bóp cổ Phù Dung để cô ta im miệng lại. Cô ta điên rồi sao? Vợ chồng gì ở đây? Anh yêu cô ta khi nào, muốn gọi người đến cứu cô ta khi nào?
Tên râu quai nón đã buông cổ áo cô ra, cảnh giác mà nhìn về phía Từ Ngưng Viên. Phù Dung thầm nhếch môi cười. Cô lôi kéo được sự chú ý của gã này lên người của Từ Ngưng Viên rồi.
“Hai người là vợ chồng?”, Tên râu quai nón nhìn Phù Dung rồi nhìn Từ Ngưng Viên, trong mắt đầy hoài nghi.
“Ai là chồng của người đàn bà điên đó chứ? Tôi không liên quan gì đến cô ta hết”, Từ Ngưng Viên hừ lạnh rồi quay lưng bỏ đi.
“Chồng à, đừng đi giết bọn chúng nữa mà. Chúng ta rời khỏi đây đi anh.”
Phù Dung vẫn gào lớn để kéo dài thời gian. Cô nhân lúc gã đàn ông không để ý mà cố cởi trói sợi dây thừng trên cổ tay mình. Sợi dây đã bị cà mòn, chỉ còn một chút nữa thôi là đứt ra rồi.
“Đứng lại.”
Gã râu quai nón thấy Từ Ngưng Viên định rời đi thì liền lao ra chặn đường đánh Từ Ngưng Viên. Gã tưởng Từ Ngưng Viên là đi kêu cứu viện như lời Phù Dung nói. Gã ta vừa đánh vừa tranh thủ bấm vào còi báo động cho toàn bộ người trong tòa nhà có người đột nhập.
“Inh ong inh ong.”
Tiếng còi báo vang lên khắp tòa nhà, tiếng bước chân rầm rập vang lên dày đặc. Từ Ngưng Viên biết toàn bộ đám lính đánh thuê đã được kéo về tòa nhà này hết.
“Chết tiệt.”
Từ Ngưng Viên nghiến răng mắng một tiếng. Nếu bọn chúng kéo hết về đây thì một mình anh không thể nào đánh hết được. Anh phải nhanh chóng ra rỏi đây trước.
Từ Ngưng Viên đưa chân đạp mạnh vào ngực của tên râu quai nón, khiến cho gã ngã lăn sang một bên, ôm ngực đau đớn. Từ Ngưng Viên cũng bị gã kéo tay, mất thăng bằng mà lăn mấy vòng vào lại căn phòng nhốt Phù Dung. Anh lập tức bò dậy, chạy nhanh trước khi gã kia đứng dậy đánh tiếp.
“Từ Ngưng Viên. Anh không thể bỏ em lại đây được.”
Phù Dung bỗng dưng lao qua ôm chầm lấy chân anh mà hét lớn lên. Cô vừa mới cởi trói thành công, vì vậy vội vàng bám vào người Từ Ngưng Viên. Chỉ có như vậy thì Từ Ngưng Viên mới không ném cô lại đây mà chạy trốn một mình.
“Mẹ kiếp. Cô bị điên hả? Mau buông chân