Phù Dung nghe lời bà Nghiêm nói xong thì như có gì đó mắc nghẹn trong họng, không thể nuốt xuống được. Hình như cô lại phạm sai lầm ngu ngốc nữa rồi đúng không?
“Bố của Ngưng Viên là một người đàn ông rất giản dị. Gia thế của ông đều khiến cho người người ngưỡng mộ, khiếp sợ. Thế nhưng lại chỉ thích ăn những món đơn giản, bình dân như thế này thôi.”
Bà Nghiêm Từ Vân vẫn tiếp tục nói, giọng của bà đều đều. Gương mặt hơi mỉm cười dường như đang nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc với ông Từ.
“Keng.”
Bà Nghiêm đột ngột thọc mạnh đôi đũa vào tô miến, gương mặt đanh lại, đầy tức giận.
“Một người tốt như ông ấy tại sao lại phải chết sớm như vậy chứ? Ông ấy giúp người khác rất nhiều, để cuối cùng lại bị kẻ khốn nạn vô sỉ như Nhạc Liên Thành hại chết? Nhạc Thanh Dao, cô có biết năm chồng tôi mất Từ Ngưng Viên đã đáng thương đến cỡ nào không?”
Bà Nghiêm Từ Vân buông hẳn đôi đũa ra, để nó rơi lả tả trên bàn ngồi quay sang nắm chặt tay Phù Dung, gương mặt đầy tức giận:
“Năm đó nó mới có mười tám tuổi thôi. Bố nó mất, em trai nó chỉ mới học lớp bảy lại là một đứa yếu đuối. Lúc đó nó bắt buộc phải trở thành trụ cột của gia đình tôi. Từ Ngưng Viên phải đứng ra gánh vác trọng trách của bố nó với nhà họ Từ, đứng ra nhận trách nhiệm tiếp nhận công ty của ông nội nó. Mười tám tuổi nó đã phải bỏ dở ước mơ của mình mà theo ông nội bước chân vào thương trường, chịu sự huấn luyện tàn khốc của ông Từ Đông Thành để rồi trở thành một người như hiện tại. Cô cảm thấy Từ Ngưng Viên ở hiện tại có vui vẻ không hả? Nếu năm đó bố nó còn sống thì con trai tôi có phải gồng mình lên chịu đựng những thứ quá nặng nề so với tuổi của nó hay không? Tôi có phải đau khổ suốt mấy năm nay như vậy hay không? Nhạc Thanh Dao, cô nói xem tôi có nên hận bố của cô không hả?”
Bà Nghiêm hét lớn lên, móng tay của bà bấu chặt vào người của Phù Dung khiến cô đau đớn. Vết thương hôm trước lại bị vỡ, máu chảy ra, Phù Dung đau đến lạnh toát cả người. Thế nhưng Phù Dung không tránh đi, mặc cho bà Nghiêm trút giận lên mình. Bà Nghiêm đánh một lúc thì kiệt sức, ôm ngực ngồi phịch xuống ghế mà thở gấp gáp. Lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt bà đã bị nhòe cả đi vì nước mắt, nỗi đau mất chồng năm đó lại hiện về.
Bà biết tội lỗi này là do ông Nhạc Liên Thành gây ra, Nhạc Thanh Dao năm đó cũng chỉ là một con nhóc mười hai, mười ba tuổi. Cô ta không có lỗi với bà. Bà biết việc trút giận lên người của Nhạc Thanh Dao như vậy là vô lý. Thế nhưng bà không thể ngăn nổi sự tức giận và uất hận trong người mình. Những đau khổ của bà, của Từ Ngưng Viên mấy năm nay đâu thể trả hết chỉ bằng cái chết êm ả của ông Nhạc Liên Thành được cơ chứ?
“Mẹ… Con xin lỗi.”
Trong lúc bà Nghiêm Từ Vân đang dằn vặt trong nỗi đau của chính bản thân mình thì lại nghe thấy tiếng nói của Phù Dung. Bà ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía cô. Câu khi nãy bà vừa mới nghe thấy là xin lỗi đúng không?
“Cô vừa nói gì cơ?”
“Con xin lỗi. Dù thật ra câu xin lỗi này chắc cũng không có nghĩa lý gì so với nỗi đau mà mẹ đã phải chịu. Tuy con không biết được rõ ràng về chuyện của bố của… bố của con gây ra. Nhưng con cũng xin phép thay ông ta nói một câu xin lỗi với mẹ.”
Phù Dung cũng từng mất đi chỗ dựa tin thần duy nhất, thời điểm đó tuyệt vọng đến cỡ nào Phù Dung hiểu rất rõ. Vì vậy đối với sự mất mát của bà Nghiêm, cô chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi. Dù không phải lỗi của cô, dù cô có chịu thừa nhận về thân phận con gái của ông Nhạc Thành Liên hay không. Phù Dung vẫn muốn nói một câu xin lỗi