“Cái gì?”
Từ Ngưng Viên gằn giọng nói ra ba chữ “cời đồ ra”
khiến cho Phù Dung ngỡ ngàng. Cô nghĩ mình nghe
nhầm nên cất tiếng hỏi lại.
“Tôi nói cô. Cỡi đồ ra.”
Từ Ngưng Viên nghiến răng mà nhắc lại một lần
nữa. Sự chán ghét đối với người phụ nữ trước mặt
ngày càng nhiều. Cái thứ đã qua tay nhiều người đàn
ông có khác, chỉ mùi hướng trên người cũng có thề
gợi lên hứng thú của đàn ông.
“Anh nói tôi cời đồ ra? Anh đang nói cái gì vậy hà?”
Phù Dung cảm thấy hình như tai cô hư mất rồi thì
phải. Người đàn ông trước mặt lại có thể nói năng một
cách thô lỗ như vậy ư?
“Tại sao tôi phải cời quần áo?”
“Ha. Cô đang hỏi câu hỏi ngu ngốc gì
vợ tôi, chuyện tôi muốn nhìn thấy thân tí
không phải là chuyện rất bình thường thôi sao?“
Từ Ngưng Viên trờ lại với nụ cười chế giễu thương
hiệu của anh ta, chầm chậm mà nói rõ từ chữ một với
Phù Dung. Phù Dung nghe xong thì chỉ đứng sững ra,
không thể phản bác được điều gì. Một phút trước đó
cô dường như quên mất bản thân mình đang ở trong
thân phận Nhạc tiểu thư, một phút sau đã bị câu nói
này của Từ Ngưng Viên đánh bật trở về với thực tại. Từ Ngưng Viên
vẫn ngồi ung dung ở trên giường
mà quan sát nét mặt của Phù Dung, từ tức giận,
chuyển sang sửng sốt sau đó là trắng bệch.
Nếu như không phải hoàn cảnh hiện tại, thật sự
Phù Dung muốn bước đến tát cho người đàn ông.
trước mặt một cái thật đau. Nhưng trong giây phút
này cô chỉ có thể đứng lặng đó, thân thể không thể cử
động nổi.
“Sao còn chưa thực hiện?
Thời gian trôi qua khoảng năm phút, Từ Ngưng
Viên có vẻ như đã hết kiên nhẫn với Phù Dung mà
nhíu mày hồi.
“Cô không làm? Vậy để tôi giúp nhé?”
“Không cần.”
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đứng dậy, định tiến.
đến phía cô thì vội vàng hét lên ngăn cản bước chân
của anh ta lại. Phù Dung cảm thấy mình không thể
chịu nồi cảnh anh ta lần lượt, lần lượt trút bỏ mọi thứ
trên người của cô đâu.
“Tôi tự làm”
Phù Dung cắn răng mà nói, bàn tay đặt ð bên cạnh
đã siết chặt lại thành nắm đấm. Trong đầu cố gắng
suy nghĩ có cách nào để thoát khỏi sự việc này hay.
không. Nhưng rồi Phù Dung càng nghĩ thì càng cảm
thấy tuyệt vọng, cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác
cả. Nhạc Thanh Dao là vợ của Từ Ngưng Viên, anh ta
đồi hỏi là chuyện cô không thể ngăn cản được.
Nếu giờ phút nào Phù Dung nói ra.
phải là Nhạc Thanh Dao thì anh ta có tin không chứ?
Phù Dung vừa hỏi sau đó liền lập tức phủ nhận. Không
thể nào. Từ Ngưng Viên chắc chắn sẽ không tin lời cô
nói, hơn nữa mẹ của cô vẫn đang nằm ở bệnh viện là
nhờ có tiền của Nhạc Thanh Dao. Giao dịch này Phù
Dung không thể nào nói ra được. Nếu không thì mẹ
của cô chắc chắn sẽ bị Nhạc tiểu thư gây bất lợi.
Không được. Cô không thể để mẹ của cô có chuyện
gì được.
Phù Dung càng nghĩ thì càng trờ nên rối rắm, trong
lòng nóng như lừa đốt không biết phải làm như thể
nào.
“Nhanh đi. Đêm Xuân một khắc đáng nghìn vàng.
Cô chưa từng nghe thấy sao?”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung nói cô sẽ tự cời thì
mới mỡ miệng nói một cách cợt nhả.
“Chậm trễ chuyện động phòng là không tốt chút
nào đâu. Vợ ạ.”
Phù Dung nghe câu nói của Từ Ngưng Viên thì có
thể khế run lên, nhắm mắt lại. Cô cố gắng tự nói với
bản thân chuyện này chỉ là một giấc mớ mà thôi, cố
gắng vượt qua nó. Phù Dung mỡ mắt ra, trong con
ngưới đã trỡ nên bình tĩnh hơn chút. Dưới cái nhìn
chăm chú của Từ Ngưng Viên, Phù Dung chẳm chậm
giơ bàn tay của mình lên, tiến về phía sau, chạm vào.
khóa kéo váy cưới. Phù Dung cắn môi, hạ quyết tâm
mà kéo nó xuống. Phía sau lưng lập tức
mảng da thịt lớn khiến Phù Dung cảm thấy lạnh, rồi
dẫn dần cái lạnh đó bao trùm khắp cơ thể của Phù
Dung. Ánh mắt của Từ Ngưng Viên trở nên sâu hơn,
nụ cười trên môi càng trở nên khinh miệt.
“Tiếp đi”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cỡi bỏ váy cưới sau
đó dừng lại không làm gì nữa thì lập tức lên tiếng. Phù
Dung ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh tức giận.
“Sao thế? Tới đó đã muốn dừng.
Từ Ngưng Viên nhìn thẩy sự tức giận trong mắt
của Phù Dung thì càng trở nên hả hê hơn. Anh cười
lớn rồi bước đến