“Ngưng Viên…”
Phù Dung tưởng Từ Ngưng Viên quay lại, có lòng tốt quan tâm cô nên ngẩng lên định nói mấy câu cảm động. Nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt trước mắt mình thì lập tức nghẹn giọng. Nụ cười đào hoa, ánh mắt gian manh của người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cơ thể của Phù Dung đầy ý tứ xấu xa.
Phù Dung rùng mình một cái, vội vàng nhìn lại cơ thể mình. Cả người cô bị rượu thấm ướt, muốn bao nhiêu sắc xuân thì có bấy nhiêu. Phù Dung đỏ mặt, đứng bật dậy lấy chiếc áo vest đen trên đầu xuống quấn ngang mình. Cô vươn tay tát thẳng mặt của Mạc Tử Thâm:
“Đồ lưu manh. Anh nhìn cái gì vậy hả?”
Phù Dung trừng mắt nhìn Mạc Tử Thâm mắng lớn, rồi quay lưng bỏ chạy. Cô đúng là đầu bị rượu ngấm vô rồi mới có thể nghĩ rằng Từ Ngưng Viên quay lại.
“Ê, này cô kia. Tôi có lòng tốt giúp cô mà cô còn đánh tôi là sao?”, Mạc Tử Thâm tức giận, đuổi theo kéo tay Phù Dung lại chất vấn.
Phù Dung hiện tại đang rất bực mình, cô bị Mạc Tử Thâm kéo tay ngược về sau khiến tâm trạng càng thêm xấu hơn. Phù Dung không nể nang gì, giơ chân đá mạnh vào Mạc Tử Thâm một cái.
“Á. Đau. Làm gì mà hung dữ quá vậy?”
Mạc Tử Thâm bị đá đau đến la oai oái, nhưng vẫn cố gắng đuổi theo Phù Dung đang muốn chạy ra khỏi bữa tiệc. Hai người oanh oanh giằng co ở một góc. Sự việc té ngã của Phù Dung cứ thế mà chìm vào quên lãng. Mọi người đang tò mò về việc vì sao tổng giám đốc của DSM đuổi theo Phù Dung hơn là vì sao cô lại bị té.
Từ Ngưng Viên vẫn ngồi ở bữa tiệc yên lặng uống rượu. Hình ảnh của Phù Dung và Mạc Tử Thâm quấn quýt với nhau thu hết vào trong mắt anh. Bàn tay đang cầm ly rượu của Từ Ngưng Viên không biết sao lại siết chặt hơn một chút, mắt lóe lên tia khó chịu. Đây là lần thứ hai Mạc Tử Thâm xen vào chuyện của anh và cô ta rồi.
“Rốt cuộc anh đuổi theo tôi làm gì hả?”
Phù Dung bị Mạc Tử Thâm bám theo sau lưng mãi, phát phiền mà hỏi. Cô đã chạy ra khỏi sảnh khách sạn rồi, người đàn ông này không lo dự tiệc mà đuổi theo ra đây làm gì cơ chứ?
“Cô còn thiếu đồ tôi mà. Tôi đương nhiên là phải bám theo cô rồi.”
“Tôi thiếu nợ gì anh hả?”
“Áo vest”, Mạc Tử Thâm mặt dày chỉ về chiếc áo vest màu đen đang quấn quanh người Phù Dung, “Tôi đi theo cô là để đòi lại áo đấy.”
Câu nói của Mạc Tử Thâm khiến Phù Dung tức đến nghiến răng, nhưng lại không biết phải làm sao cả. Hiện tại quần áo trên người đang bị ướt. Nếu cởi áo vest ra trả Mạc Tử Thâm chẳng phải sẽ bị anh ta nhìn thấy hết sao? Hơn nữa sao cô có thể mặc như vậy đi trên đường, còn mặt mũi nào về nhà được?
“Hừ, đường đường là tổng giám đốc của DSM mà anh nghèo tới mức một cái áo vest cũng phải đòi cho bằng được vậy sao hả?”, Phù Dung tức giận mà hỏi lại Mạc Tử Thâm.
“Đúng thật là tôi rất nghèo mà”, Mạc Tử Thâm ngay lập tức trả lời lại cho Phù Dung. Anh ta còn trưng ra bộ mặt đáng thương với cô.
“Anh…”
Phù Dung cảm thấy cạn lời với người đàn ông này rồi. Anh ta nói thế không thấy ngượng miệng à? Không chừng ở nhà Mạc Tử Thâm quần áo chất cao như núi ấy chứ. Vậy mà lại đi so đo với cô từng chút một.
“Chiếc áo vest này hôm nay anh cho tôi mượn đi. Hôm khác tôi sẽ mua áo mới trả lại cho anh.”
“Hôm khác á? Nhưng tôi muốn có áo mặc bây giờ cơ”, Mạc Tử Thâm vẫn dáng vẻ lười biếng như cũ mà đáp lại.
Phù Dung thở mạnh một hơi. Được rồi. Cô nhận ra rồi. Người này rõ ràng là đang muốn gây khó dễ cho cô mà. Gương mặt này chắc chắn là muốn ăn đòn rồi.
“Bây giờ anh muốn giải quyết thế nào?”, Phù Dung siết chặt tay, hậm hực mà hỏi.
Cô tự thề nếu anh ta cứ ép cô cởi áo vest ra