“Hả?” Phù Dung đang chuẩn bị mở cửa xe bước xuống thì nghe thấy giọng nói bực dọc của Mạc Tử Thâm. Cô ngơ ra chưa kịp hiểu Mạc Tử Thâm đang nói gì thì anh ta lại mắng cô tiếp:
“Cô là đồ nói dối. Bày đặt giở trò nghèo khổ với tôi. Đúng thật là không tin tưởng được đàn bà mà.”
“Này, này, này. Anh đừng có phát bệnh một cách không kiểm soát được như vậy có được không?”, Phù Dung vội vàng ngăn cản Mạc Tử Thâm, “Tự dưng lại dở chứng gì vậy hả? Tôi nói dối chuyện gì?”
“Không phải khi nãy cô nói với tôi rất nghèo sao? Nghèo mà ở trong căn biệt thự này á? Đồ lừa bịp”, Mạc Tử Thâm nói một câu là mắng Phù Dung một câu.
“Dạ thưa Mạc tổng. Tôi làm ở đợ trong cái nhà này ạ. Chứ đây không phải là nhà của tôi. Anh có thể dừng cái việc lên cơn điên của mình tại đây rồi đó”, Phù Dung nhăn mặt mà nói.
Chuyện của cô và Từ Ngưng Viên rắc rối như vậy, cô cũng lười đôi co với Mạc Tử Thâm. Phù Dung quyết định cứ nói mình làm ở đợ cho nhà của Từ Ngưng Viên luôn cho lành. Nói xong cô đưa tay mở cửa xe, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
“Mở cửa”, Phù Dung trừng mắt mình Mạc Tử Thâm mà ra lệnh.
Mạc Tử Thâm bị sự việc ‘ở đợ’ mà Phù Dung nói khiến cho nghẹn họng, không cãi lại được. Thế nhưng anh ta cũng không lập tức mở cửa cho Phù Dung mà đưa tay ra trước mặt cô rồi nói:
“Đưa điện thoại của cô đây.”
“Điện thoại của tôi mắc gì phải đưa cho anh?”
Phù Dung nghi ngờ nhìn Mạc Tử Thâm, đưa tay che đi chiếc điện thoại đang bọc trong túi.
“Bảo cô đưa thì cứ đưa đi. Nói nhiều quá.”
Mạc Tử Thâm nhíu mày, sau đó chủ động chồm qua người Phù Dung, mò lấy điện thoại trong túi quần.
“Mạc Tử Thâm, anh đang làm cái quái gì vậy hả?”
Phù Dung la oai oái, cố tránh đi cái tay đang làm loạn của Mạc Tử Thâm. Nhưng anh ta vẫn ngoan cố muốn lấy điện thoại trong túi quần của cô. Phù Dung hoảng loạn, cô cúi đầu cắn mạnh vào lỗ tai của Mạc Tử Thâm.
“Á.”
Mạc Tử Thâm bị Phù Dung cắn đau liền tức giận đẩy cô ra nhưng anh cũng đã lấy được điện thoại thành công.
“Cô là chó à? Sao lại cắn người?”, Mạc Tử Thâm xoa xoa lỗ tai của mình mà mắng.
“Còn anh là cướp à? Sao lại lấy điện thoại của tôi? Trả đây”, Phù Dung cũng không hề nhún nhường.
Mạc Tử Thâm bị thái độ chống đối của Phù Dung khiến cho không thể phản bác được. Anh hằn hộc kéo tay Phù Dung lại, ép cô dùng vân tay mở khóa rồi thuần thục mà nhấn số gọi qua điện thoại anh.
“Cô tên gì?”, Mạc Tử Thâm ném trả lại điện thoại cho Phù Dung rồi hỏi.
Phù Dung chụp lấy điện thoại của mình, hừ lạnh: “Không tên”. Tại sao cô phải nói tên của mình cho gã đàn ông này biết chứ?
“Không chịu nói?”
“Tại sao tôi phải nói? Tôi với anh quen thân lắm sao?”
“Được. Cô giỏi.”
Mạc Tử Thâm gật đầu, chủ động mở cửa xe, đẩy Phù Dung xuống rồi rồ ga chạy đi.
Phù Dung lại một lần nữa bị ho sặc sụa vì tài lái xe của Mạc Tử Thâm. Cô có thể khẳng định thêm một lần nữa: Mạc Tử Thâm là thằng tâm thần. Phù Dung trù cho Mạc Tử Thâm bị công an bắt, trên đường về ngã tư nào cũng gặp đèn đỏ. Sau khi mắng chửi xong xuôi thì cô mới quay lưng đi. Thế nhưng thứ đập vào mặt Phù Dung khi bước vào nhà là phải đối diện với một tên thần kinh khác nữa – Từ Ngưng Viên.
“Hẹn hò xong rồi à?”, m thanh rét lạnh vang lên. Từ Ngưng Viên âm trầm nhìn về phía Phù Dung mới bước vào cửa lớn.
Lúc nãy khi anh định ra ngoài, mới cầm chìa khóa tiến đến gần chỗ đậu xe thì đã bị những hình ảnh trước cổng thu hút. Phù Dung và người đàn ông ban nãy đưa cô rời khỏi bữa tiệc