Phù Dung và Từ Ngưng Viên bước vào bữa tiệc, nhanh chóng thu hút hết ánh nhìn của mọi người. Nhất là Phù Dung, hôm nay cô đặc biệt quyến rũ. Cô nàng như một đóa hoa dại, đầy hoang dã nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt. Bàn tay cầm ly rượu của Từ Ngưng Viên siết chặt. Sau đó anh ta ngửa đầu, uống cạn một hơi hết sạch rượu trong ly. Phiền muộn nơi đáy mắt lại không giảm đi, trái lại càng thêm nhiều hơn.
Phù Dung thể hiện rất xuất sắc, kể từ lúc cô bước vào bữa tiệc đến giờ đều có thể một mình tung hoành mà không cần đến Từ Ngưng Viên. Cô có đủ khả năng và bản lĩnh của một người đàm phán, các hợp đồng đều thuận lợi ký kết hoặc thương thảo. Phù Dung càng thuận lợi, Từ Ngưng Viên càng cảm thấy bực mình.
“Hôm nay cô gái mà Từ tổng đưa đến đây thật sự khiến người ta ngưỡng mộ. Nhân tình phải kiếm những người thông minh, hiểu chuyện như vậy mới tốt. Từ tổng cảm thấy có đúng không?”
Một người đàn ông lớn tuổi cầm ly rượu đi đến bên cạnh Từ Ngưng Viên mà nói. Từ Ngưng Viên liếc qua, người này là đối tác lâu năm với ông nội anh. Hai chữ nhân tình mà ông ta nói, dường như đang cố nhấn mạnh, cũng như cố răn đe điều gì.
Từ Ngưng Viên đưa ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của ông như một lời chào. Sau đó phớt lờ ông ta mà tiến đến chỗ của Phù Dung. Cô lúc này đang cười nói vui vẻ mới một người đàn ông trẻ tuổi, đang bàn bạc về một một đơn đặt hàng mới.
“Ha ha, anh Đoàn thật biết nói chuyện. Câu chuyện của anh vừa kể rất vui ấy. Nhưng mà không biết hôm nào chúng ta có thể ký hợp đồng được nhỉ?”
Phù Dung khen người đàn ông trước mặt một tiếng, rồi lại lái về chủ đề ký hợp đồng. Cô đứng đây nói chuyện với anh ta cả nửa buổi rồi mà chỉ toàn nói chuyện phiếm. Người này hơi phiền phức rồi đây.
“Ký hợp đồng à? À, tôi quên mất. Thế nhưng mà tôi với cô Nhạc đang chưa quen thân với nhau lắm. Chúng ta có cần tìm hiểu thêm không nhỉ?”
“Anh Đoàn muốn làm quen như thế nào? Chúng ta nói chuyện từ nãy đến giờ cũng lâu rồi mà nhỉ.”
Phù Dung cười duyên một cái, tỏ ra ngây thơ mà hỏi lại. Trong lòng thì thầm mắng gã họ Đoàn này.
Ký hợp đồng thì ký hợp đồng đi, liên quan gì tới việc quen thân hay không quen thân chứ? Rõ ràng là đang kiếm cớ mà thôi.
“Có câu không uống rượu không thành bạn. Cô nghe câu đó chưa? Thế vầy nhé, cô uống hết chỗ rượu này đi. Rồi hai chúng ta sẽ ký kết hợp đồng ngay mà luôn? Cô thấy thế nào?”
Gã đàn ông tiến đến bên cạnh Phù Dung, kề sát người cô mà nói. Hơi thở trên người của hắn ta khiến Phù Dung cảm thấy khó chịu, cô lùi lại một bước.
Phù Dung nhìn sang mớ rượu mà gã đàn ông nói, gương mặt càng đen hơn. Trên bàn đã được đặt sẵn mười ly rượu mạnh. Uống hết đống này chắc cô đứng không vững mất. ‘Không uống rượu không thành bạn?’ Cái câu tục ngữ điên khùng gì đây chứ? Rõ ràng là anh ta bịa ra thì đúng hơn.
“Sao thế? Không chịu uống sao?”
Gã họ Đoàn vẫn cố gắng sáp đến người của Phù Dung, ánh mắt thao tháo nhìn về phía chỗ ngực lấp ló trên người của cô. Điệu cười, ánh mắt hoàn toàn thể hiện bản chất của một thằng cặn bã.
“Nếu tôi uống hết số rượu này, anh sẽ ký hợp đồng ngay mà không cần bất cứ điều kiện nào nữa chứ?”
Phù Dung hít một hơi, nén sự tức giận trong lòng mình lại mà hỏi.
“Đúng”, Gã họ Đoàn thoải mái đáp lời, “Nếu cô Nhạc có thể uống hết, tôi chắc chắn giữ lời.”
“Được.”
Phù Dung gật đầu thật mạnh rồi bước đến bàn rượu, cầm ly rượu đầu tiên lên uống. Phù Dung từng làm phục vụ ở quán ăn, có mấy ông chú nhậu cũng hay nhiệt tình gọi cô đến uống. Vì vậy tửu lượng