Ánh mắt của Từ Ngưng Viên quá phức tạp, Phù Dung không hiểu kịp. Nhưng nếu nói đến người quan trọng thì cô đã có đáp án rồi.
“Anh có người quan trọng rồi à?”, Phù Dung không ngay lập tức trả lời lại câu hỏi của Từ Ngưng Viên.
“Ừ. Từng có… nhưng lại mất rồi”, Giọng nói của Từ Ngưng Viên chứa nỗi buồn.
Tim của Phù Dung hẫng đi một nhịp, có chút gì đó mất mát. Vậy mà khi nãy người đàn ông này vừa nói cô là người đầu tiên anh ta yêu? Dối trá!
“Vậy cô nàng đó đi đâu rồi?”
Phù Dung đẩy Từ Ngưng Viên ra xa khỏi người mình, quay mặt đi chỗ khác mà hỏi.
Từ Ngưng Viên đang hưởng thụ sự ngọt ngào của Phù Dung, bỗng dưng bị người đẹp đẩy ra thì lập tức mất hứng: “Cô nàng nào cơ?”
“Người quan trọng của anh đó? Cô ta đâu rồi?”
“Ha ha, em ghen à?”
“Không có”, Phù Dung lắc đầu, tỏ ra bình tĩnh mà nói lại: “Tại sao tôi phải ghen chứ?”
“Không ghen thì sao lại phải đẩy tôi ra?”
“Nóng.”
Lý do của Phù Dung khiến Từ Ngưng Viên dở khóc dở cười. Cô nàng nằm trong phòng máy lạnh mà còn bảo nóng cho được?
Từ Ngưng Viên thở dài, chủ động tiến đến gần Phù Dung, lật người cô lại để cô đối diện với mặt anh rồi mới giải thích:
“Người quan trọng mà anh đang nói là em trai của anh – Từ Huy Vũ.”
Từ Ngưng Viên nói xong thì nhìn chằm chằm vào mắt của Phù Dung, quan sát toàn bộ biểu cảm trên mặt cô, không bỏ sót một chi tiết nào. Anh muốn nhìn thật kĩ biểu cảm của Nhạc Thanh Dao khi nhắc đến cái tên này.
Người con gái trước mặt anh lại không hề tỏ ra kích động như anh tưởng. Cô vẫn như bình thường, giống như nghe thấy một cái tên xa lạ.
“Từ Huy Vũ? Nghe tên có chút ấm áp? Cậu ấy đang ở đâu? Vì sao tôi chưa bao giờ thấy qua nhỉ?”
Chuyện Từ Ngưng Viên có một người em trai là điều Phù Dung chưa bao giờ biết. Cô ở nhà anh ta hơn ba tháng nhưng chưa từng thấy Từ Ngưng Viên hay bà Nghiêm Từ Vân gọi điện cho đứa em trai này? Cô cũng chưa từng nghe hai người nhắc qua về cậu ấy.
“Ừ. Huy Vũ đúng thật là một đứa rất ấm áp”, Từ Ngưng Viên mỉm cười, nhưng ánh mắt lại buồn tênh:
“Còn em thì sao? Người quan trọng với em là ai?”
Từ Ngưng Viên dường như không muốn nói nhiều lắm về người em trai này. Chủ động nói đến chủ đề khác. Phù Dung cảm thấy khó hiểu, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của Từ Ngưng Viên, cô không nên can thiệp quá nhiều.
“Mẹ là người quan trọng nhất đối với tôi”, Phù Dung nhắm mắt lại, khẽ đáp lời thật lòng cho Từ Ngưng Viên nghe.
“Mẹ?”, Từ Ngưng Viên nhíu mày, không phải mẹ của Nhạc Thanh Dao đã mất từ khi cô ấy còn rất nhỏ rồi sao?
Từ Ngưng Viên lại nhớ đến người phụ nữ lớn tuổi đang nằm trong bệnh viện, cô nàng này rất hay đến thăm bà ấy:
“Mẹ nuôi của em à?”, Từ Ngưng Viên nghi ngờ mà hỏi lại.
“Vâng. Mẹ nuôi”, Phù Dung gật gật đầu, đáp qua loa.
Thật ra đối với cô bà Dung Hoa là mẹ nuôi hay mẹ ruột đã không còn quan trọng nữa rồi. Dù như thế nào thì bà vẫn là người quan trọng nhất đối với cuộc đời cô.
Từ Ngưng Viên không nói gì nữa thế nhưng Phù Dung lại cảm thấy không khí trong phòng trở nên nặng nề. Cô hé mắt ra nhìn, người đàn ông bên cạnh đang dùng gương mặt hầm hầm mà nhìn về phía cô.
“Sao thế?”, Phù Dung khó hiểu. Cô lại chọc giận gì anh ta rồi à?
“Tôi với mẹ em ai quan trọng hơn”, Từ Ngưng Viên gằn từ chữ mà nói.
“Hả?”, Phù Dung mở to mắt, Từ Ngưng Viên vừa hỏi một câu ngu ngốc gì thế này?
“Tôi hỏi là tôi với mẹ của em, ai có thứ hạng cao hơn trong lòng em?”, Từ Ngưng Viên vẫn chấp nhất với câu trả lời.
“Ha ha”, Phù Dung phì cười, nhưng nhìn gương mặt đen thui của Từ Ngưng Viên đành nín lại mà trả lời, “Ưm… Mẹ tôi.”
Chuyện này là đương nhiên rồi. Bà Dung Hoa đã sống cùng