Phù Dung nghe thấy ba từ ‘Từ Ngưng Viên’ thốt ra trong miệng của bà Dung Hoa mà kinh ngạc tột độ. Trong lòng cô cảm thấy cực kỳ hoảng loạn, vì sao mẹ lại biết được cái tên này?
“Mẹ…”
Phù Dung muốn nói gì đó nhưng đã bị bà Dung Hoa tranh nói trước:
“Con không cần phải hỏi mẹ là ai nói ra cái tên này. Mẹ cũng không phải bị ai lừa gạt đâu. Bởi vì chính con đã nói cho mẹ nghe đó.”
“Con?”, Phù Dung càng trở nên kinh ngạc hơn.
“Đúng vậy. Suốt một năm mẹ trở thành người thực vật. Những lời tâm sự của con mẹ đều có thể nghe thấy hết. Tuy nó rất mơ hồ, nhưng mẹ vẫn có thể nhớ được chuyện con từng nói có chồng, chồng con tên Từ Ngưng Viên.”, Bà Dung Hoa đau lòng nhìn Phù Dung mà nói.
“Không phải như mẹ nghĩ đâu.”
Phù Dung bối rối, lắp bắp không biết phải giải thích với bà Dung Hoa như thế nào cho phải.
“Mẹ à, cũng có thể là mẹ nhớ nhầm rồi đúng không? Hiện tại mẹ mới tỉnh dậy, thần trí chưa tỉnh táo hẳn. Mẹ nghe lời con, chúng ta đi ngủ được không? Ngủ một giấc đến sáng mai rồi hãy nói chuyện tiếp. Được không mẹ?”
Phù Dung thận trọng mà khuyên nhủ. Thần kinh của mẹ cô trước giờ đã không ổn định. Sau khi tỉnh dậy dường như còn nghiêm trọng hơn.
“Mẹ nhớ nhầm? Vậy còn con thì sao? Con vừa khóc vừa nói mớ gọi tên Từ Ngưng Viên thì là thế nào hả?”
Bà Dung Hoa hét lớn lên, nước mắt ngày một nhiều hơn. Phù Dung lại trở nên chết lặng. Cô gọi tên Từ Ngưng Viên trong giấc ngủ ư?
“Con…”, Phù Dung hoảng loạn, đầu đau như búa đổ:
“Được rồi. Con thừa nhận con với Từ Ngưng Viên có quen biết. Nhưng chuyện con và anh ta xảy ra vấn đề thì đâu có liên quan gì tới mẹ chứ? Tại sao mẹ lại phải tự trách mình? Con thật sự không hiểu.”
“Phù Dung ơi là Phù Dung. Vì sao con lại phải khổ như thế chứ?”
Bà Dung Hoa nghe Phù Dung nói như vậy thì khóc nấc lên, khuỵu hẳn xuống sàn nhà:
“Con đi đi, đừng về đây nữa.”
“Mẹ? Mẹ đang nói cái gì vậy hả?”, Phù Dung nhào đến, định ôm lấy bà Dung Hoa nhưng lại bị bà đẩy ra.
“Đừng gọi ta là mẹ. Phù Dung, ta không phải là mẹ con.”, Bà Dung Hoa vừa khóc, vừa nói:
“Ta chỉ là người hầu của mẹ con mà thôi. Năm đó ta nhận lời của Nhạc phu nhân, đưa con ra ngoài sống. Nhưng do ta vô dụng không thể khiến cho con có một cuộc sống tốt hơn, lại khiến con phải sống khổ cùng ta. Là ta có lỗi với con, có lỗi với Nhạc phu nhân. Là lỗi của ta.”
Năm đó vợ của ông Nhạc Liên Thành sinh được một cặp song sinh, hai cô con gái. Bà Nhạc không hiểu vì sao lại muốn giấu diếm mọi người, chỉ nói sinh được một đứa con gái là Nhạc Thanh Dao. Còn Phù Dung thì bà đưa cho người hầu thân cận đem ra ngoài sinh sống. Bà Dung Hoa nghe lệnh của bà Nhạc, chăm sóc Phù Dung khi còn đỏ hỏn. Bà cứ tưởng rằng sau mấy năm thì bà Nhạc sẽ đến nhận lại Phù Dung. Nhưng không ngờ người phụ nữ đấy mệnh yểu, Phù Dung cứ thế mà sống cùng với bà Dung Hoa đến lớn.
Đối với Phù Dung, bà luôn luôn chăm sóc, đối đãi như đứa con ruột của bà. Thế mà bà ngu dốt, lại bệnh quanh năm chẳng thể cho Phù Dung một mái nhà êm đẹp. Cuộc sống khó khăn, bà lại trở thành gánh nặng của cô. Đứa con này của bà từ năm lớp mười đã phải trang trải hết mọi thứ trong gia đình.
Người đàn ông đó đã nói đúng, nếu bà còn sống thì mãi mãi chỉ có thể đem lại phiền phức cho Phù Dung mà thôi. Chỉ cần bà chết thì Phù Dung mới không còn vướng bận nữa. Phù Dung có thể không kiêng dè gì mà quay về người đàn ông tên Từ Ngưng Viên, bọn họ sẽ không thể