Phù Dung duy trì trạng thái đưa tay về trước một lúc lâu, thế nhưng người đàn ông trước mặt vẫn không hề có phản ứng gì cả. Nụ cười trên môi đã cứng, Phù Dung bèn gọi lớn mấy tiếng.
“Từ tổng. Từ tổng.”
Từ Ngưng Viên vẫn không động đậy. Phù Dung nhíu mày, đưa tay ra định đẩy người Từ Ngưng Viên một cái. Nhưng bàn tay còn chưa chạm được vào vai của Từ Ngưng Viên thì anh ta đã đứng bật dậy, gương mặt hoảng hốt.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Ơ. Tôi thấy anh cứ như trơ trơ như người mất hồn nên tôi mới định lay vai anh thử thôi”, Phù Dung rút tay về, nhún nhún vai rồi nói:
“Từ tổng có vẻ không muốn hợp tác với tôi lắm nhỉ? Đến cả bắt tay còn không muốn à?”
“Không dám”, Từ Ngưng Viên trầm giọng, đưa tay về phía chiếc ghế đối diện, “Mời cô ngồi.”
Phù Dung thấy bộ dáng lạnh lùng của Từ Ngưng Viên như vậy thì khẽ cười. Sau đó cũng nghe theo lời mời của anh mà đi về chiếc ghế còn lại trên bàn. Phù Dung ưu nhã ngồi xuống, dùng khăn phủ ăn lên trên đùi. Mọi động tác đều toát lên vẻ quý phái, sang trọng không thể nào bắt bẻ.
Từ Ngưng Viên nhìn thấy động tác của Phù Dung như vậy thì chân mày càng nhíu chặt hơn. Người phụ nữ này mang cho anh một cảm giác rất kỳ lạ. Từ Ngưng Viên cảm thấy quen thuộc, rồi lại thấy xa lạ. Gương mặt của cô gái này lại có năm phần giống với Nhạc Thanh Dao. Trên người cô nàng lại luôn có thứ gì đó rất thu hút anh, Từ Ngưng Viên không thể nào lý giải nổi. Rốt cuộc thì Mạc Tử Thâm đã kiếm được cô nàng này ở đâu về vậy chứ? Mục đích của Mạc Tử Thâm là gì?
Từ Ngưng Viên không biết rõ quan hệ của người phụ nữ tên Phù Dung này với Mạc Tử Thâm ra sao. Nhưng anh có thể biết được một điều, người phụ nữ này rất khó đoán và nguy hiểm đối với anh. Cô nàng trong rất vui vẻ, hồn nhiên nhưng bên trong cực kỳ thâm sâu, khó dò. Từ Ngưng Viên ngồi thẳng dậy, cả người đều trong trạng thái đề phòng.
“Từ tổng đã gọi món rồi à?”
Phù Dung nhìn về phía quyển thực đơn trước mặt của Từ Ngưng Viên mà hỏi.
“Tôi mới xem qua thôi. Cô muốn gọi gì thì gọi đi.”
Từ Ngưng Viên đẩy ngược quyển thực đơn cho Phù Dung, nhàn nhạt mà nói. Hiện tại anh đã chẳng còn tâm trạng gì mà ăn uống rồi.
“Ư, vậy à? Được thôi. Vậy để tôi gọi món giúp anh luôn.”
Phù Dung nhoẻn miệng cười, đưa tay cầm lấy quyển thực đơn rồi chỉ vào mấy món ăn trên đó. Người nhân viên nhận lệnh, rất nhanh sau đó thức ăn đã được đem ra bàn. Từ Ngưng Viên nhìn những món ăn trên bàn, ánh mắt càng trở nên sâu hơn. Đây chẳng phải đều là những món ăn mà anh thích hay sao?
“Khẩu vị của cô cũng thật là phong phú nhỉ?”, Từ Ngưng Viên thử thăm dò.
“Vậy à? Chắc cũng giống với Từ tổng mà thôi”, Phù Dung chống tay dưới cằm, nghiêng đầu nhìn Từ Ngưng Viên mà nói.
“Không hẳn.”
Từ Ngưng Viên lạnh lùng nói, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn thử một món đầu tiên. Thức ăn vừa bỏ vào miệng, chưa kịp nuốt xuống thì Từ Ngưng Viên đã ghét bỏ mà nói: “Mặn quá.”
Từ Ngưng Viên tiếp tục thử món thứ hai, kèm theo câu bình phẩm nhanh chóng: “Ngọt quá.”
Phù Dung ngơ ra, không theo kịp với hành động của Từ Ngưng Viên. Cứ như thế các món ăn mà cô vừa kêu ra theo khẩu vị của Từ Ngưng Viên đều bị anh ta chê bai rồi bảo phục vụ dọn hết xuống.
Phù Dung thật sự cảm thấy buồn cười. Cái tính khí khó ở này của Từ Ngưng Viên theo thời gian chỉ có tăng thêm chứ không hề hạ xuống.
“Từ tổng quả thật là khó chiều. Nhà hàng người ta năm sao, mời đầu bếp bên Á, bên u về hết đây cũng không thể làm hài lòng anh được rồi.”
Phù Dung nhìn chiếc bàn đã không còn một món ăn nào hết, chậm rãi mà phê bình một câu.
“Ừ, quả thật tôi hơi khó ăn một chút. Đã khiến cô chê cười