Ngày đầu năm mới qua đi, Phù Dung ở nhà được đúng một ngày. Đến ngày thứ hai đã lao ra đường, tiếp tục lao vào công việc. Dự án robot vệ sĩ vẫn phải tiến hành. Phù Dung thật sự rất tâm huyết với nó. Một khi dự án đưa vào hoạt động sẽ thu được lợi nhuận không nhỏ. “Này, tại sao người đi gặp Từ Ngưng Viên lại là em. Còn tôi phải ở nhà chăm sóc tiểu Niệm chứ?”
Giọng nói oán trách của Mạc Tử Thâm từ trong loa xe hơi vang lên, Phù Dung bật cười. Cô nói vào mic mà trả lời lại cho cuộc gọi của Mạc Tử Thâm.
“Bình thường chẳng phải cũng là như vậy sao? Anh ý kiến cái gì?”
“Hừ, bình thường đâu mà bình thường. Rõ ràng phải là đàn ông ra ngoài làm việc, đàn bà ở nhà chăm sóc con cái chứ. Phù Dung, em làm mọi chuyện loạn hết cả lên rồi này.”
“Ơ, cái này sao nói tôi được. Ai bảo tiểu Niệm quấn lấy anh còn hơn quấn tôi cơ chứ? Anh chăm sóc con bé cũng lại tốt hơn tôi. Còn nữa, dự án robot này tôi theo ngay từ đầu rồi, hiểu rõ về nó. Mạc tổng à, anh có theo sát nó đâu mà đòi đi trình bày thực nghiệm với Từ Ngưng Viên chứ?”
“Nhưng…”
Mạc Tử Thâm biết Phù Dung nói đúng. Thế nhưng anh vẫn cảm không vui vẻ khi nghĩ đến việc Phù Dung đi gặp Từ Ngưng Viên một mình.
“Tôi không biết đâu. Em mau mau về đây cho tôi. Đã gặp mặt thằng cha đó chưa?”
“Dạ thưa, tôi mới ra khỏi cổng chung cư có mười phút thôi. Anh tưởng tôi đi bằng tàu sao hỏa hay sao mà đến nhanh vậy hả?”, Phù Dung thở dài.
“Đến đó thì báo cho tôi. Tôi cho em gặp tên đó trong hai mươi phút. Hai mươi phút sau em vẫn chưa rời đi thì tôi nhất định sẽ đến lôi em về cho bằng được đó. Cúp đây.”
Mạc Tử Thâm hầm hừ nói xong thì cúp máy luôn mà không chờ Phù Dung kịp phản hồi. Đôi lúc Phù Dung có cảm tưởng Mạc Tử Thâm là nàng dâu nhỏ mà cô cưới về nhà lúc nào không hay đấy. Suốt ngày cứ càm ràm nhức cả đầu. Nhưng cũng may nhờ có Mạc Tử Thâm chăm sóc tiểu Niệm mà Phù Dung mới có thể yên tâm đi xử lý những việc mình muốn làm. Phù Dung thật sự rất biết ơn vì điều đó.
Xe quẹo qua ngã tư, Phù Dung định nhấn chân ga chạy nhanh đến công ty TG Fintech để đón Từ Ngưng Viên. Thế nhưng vừa qua khỏi hai dãy nhà, Phù Dung bỗng liếc thấy dáng người đàn ông ngồi bên trong cửa kính.
“Kítttt”, Phù Dung vội vàng đạp chân thắng gấp lại.
“Này, chạy xe kiểu gì vậy hả?” Một người phụ nữ đi xe máy lập tức chửi lớn, liếc về Phù Dung một cái rồi rồ ga chạy đi.
Phù Dung không để tâm, cô vội vàng đánh ngược tay lái trở lại, tấp vội vào quán cà phê khi nãy. Qua ô cửa kính bên ngoài, cô có thể thấy Khương Vũ đang ngồi chung với một người cảnh sát. Hai người đang trao đổi thứ gì trên bàn.
Phù Dung lập tức mở cửa xe bước xuống. Cô điều chỉnh cảm xúc, tỏ ra bình tĩnh rồi mở cửa bước đi vào quán cà phê. Phù Dung đi một mạch vào sâu bên trong, tìm đến chiếc bàn mà Khương Vũ đã ngồi. Thế nhưng lại không thấy ai hết. Trên bàn vẫn còn hai ly cà phê đang bốc khói.
“Chết tiệt.”
Phù Dung mắng thầm một tiếng rồi chạy ngược ra lại ngoài đường. Vừa kịp lúc chiếc xe của Khương Vũ vụt qua mặt cô, biến mất vào dòng xe trên đường.
“Mẹ kiếp. Cái tên này cứ như ma ấy.”
Phù Dung nhịn không được mà tiếp tục mắng chửi. Hành tung của Khương Vũ quả thật không thể nào nắm bắt được. Hắn ta rất giỏi đánh lừa và xóa dấu vết. Mạc Tử Thâm đã phái rất người theo dõi hắn nhưng vẫn không thu được gì.
“Này, cô gái.”
Đang lúc Phù Dung tức giận suy nghĩ thì bỗng dưng vai lại bị vỗ một cái, sau lưng vang lên