Phù Dung gửi định vị qua cầu cứu. Rất nhanh sau đó Mạc Tử Thâm đã gửi cho cô lộ trình đúng để quay lại chỗ nhà xưởng. Nhưng Phù Dung phải đối mặt với lại một chuyện khác: xe hết xăng. Phù Dung sau khi nhận được trợ giúp, vui vẻ chưa được bao lâu thì đã có biến mới. Chiếc xe chạy xình xịch, xình xịch thêm một đoạn rồi chính thức tắt máy. Phù Dung nhìn vào bảng số liệu nhiên liệu mà mặt mũi đen thui. Hôm nay cô coi như ăn đủ combo xui xẻo rồi nhỉ? Còn chuyện xui hơn nữa không hả?
“Mẹ kiếp.”
Phù Dung tức giận chui ra khỏi chiếc xe, đóng mạnh cửa lại mà mắng. Hiện tại bọn cô đang bị lạc trên quốc lộ, đường xá vắng tanh. Ở nơi khỉ kho cò gáy này kiếm đâu ra chỗ đổ xăng chứ?
“Ồ, ‘anh cứ ngồi yên đó đi. Sẽ rất nhanh thôi tôi sẽ đưa anh đến lại chỗ xưởng chế tạo’. Khi nãy cô vừa mới nói với tôi như vậy có đúng không nhỉ?”
Từ Ngưng Viên cũng bước xuống xe, cất lời châm chọc Phù Dung.
“Giờ này mà anh còn có tâm tư để chọc tôi? Mau gọi bên kéo xe đi”, Phù Dung xụ mặt, cực kỳ không vui.
Từ Ngưng Viên lắc lắc đầu, cũng cảm thấy chọc cô nàng này đủ rồi. Chuyện trước mắt vẫn là nên thoát khỏi tình cảnh này thì hơn. Từ Ngưng Viên làm theo lời của Phù Dung, lấy điện thoại gọi cho bên cứu hộ hiện trường.
“Bọn họ báo khoảng ba mươi phút nữa mới đến được.”
Từ Ngưng Viên cúp máy, thông báo tình hình với Phù Dung.
“Ba mươi phút? Bọn họ chờ tôi chết cháy rồi mới đến đây à?”, Phù Dung nhăn nhó khó chịu.
Bây giờ vừa đúng mười hai giờ trưa, cái nắng trên đỉnh đầu khiến Phù Dung có chút xây xẩm. Xung quanh lại không hề có nhà cửa, quán xá nào cả. Bắt cô đứng đây chờ ba mươi phút, chắc chắn sẽ bị nướng thành heo quay mất.
“Chịu thôi.”
Từ Ngưng Viên nhún nhún vai, tỏ vẻ hết cách. Anh bước lại chiếc xe, mở toang bốn cánh cửa để không khí bớt oi bức rồi nói với Phù Dung:
“Cô lại đây ngồi đi. Đứng đó lát có mà ngất xỉu thì tôi cũng không đỡ đâu.”
Từ Ngưng Viên nói xong thì mặc kệ Phù Dung mà tự ngồi vào ghế xe.
Phù Dung nhìn cái vẻ ngạo mạn của Từ Ngưng Viên thì càng thêm ấm ức hơn. Sao cô lại cứ phải dính với cái tên này vậy nhỉ? Đúng là số kiếp của cô thật mà.
Phù Dung hậm hực bước vào trong xe ngồi. Nói gì thì ngồi ở đây vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với đứng như trời trồng ở giữa đường.
“Brừm… Brừm…”
Phù Dung vừa đặt mông xuống ghế thì đã nghe tiếng động cơ xe chạy đến. Cô mừng rỡ nhìn ra ngoài, hy vọng người đang đến có thể giúp đỡ. Nhưng Phù Dung lại một lần nữa phải thất vọng rồi.
Chiếc xe hơi đó dừng lại sát bên cạnh Phù Dung. Hai gã đàn ông không mấy thân thiện bước xuống. Một người tiến về phía Phù Dung, một người đi tới chỗ Từ Ngưng Viên. Hai gã đều có mang theo súng.
“Này, em gái, có bao nhiêu tiền thì đưa hết ra đây.”
Phù Dung nhìn chằm chằm vào khẩu súng đang chĩa vào người cô. Gì thế này? Cướp á?
Trong đầu không khỏi cảm thấy chán nản. Rốt cuộc thì hôm nay cô gặp vận cứt chó gì thế này?
“Có nghe hay không hả? Hai đứa mày mau xuống xe ngay cho tao. Nếu không tao bắn nát sọ.”
“Rồi, rồi. Tôi xuống ngay đây”, Phù Dung đưa hai tay lên cao tỏ ý đầu hàng, chầm chậm mà đứng dậy, “Mấy anh đừng có la hét nữa. Đáng sợ quá đi.”
Từ Ngưng Viên liếc về phía Phù Dung, thấy cô nàng ngoan ngoãn nghe theo lời bọn chúng thì nhíu chặt mày lại. Anh hừ lạnh, đứng phắt dậy rồi dùng một tốc độ nhanh nhất cướp lấy khẩu súng trong tay người trước mặt.
“Bốp.”
Từ Ngưng Viên đá mạnh vào mặt người đàn ông khiến hắn ngã ra đằng sau. Rồi cầm súng giơ ngược